Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Kết Hôn, Tôi Yêu Đương Nồng Nhiệt - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:32:54
Lượt xem: 630

Chị tôi từng nói với tôi rằng, thời sinh viên chị ấy có quen một người bạn trai gia cảnh rất tốt.

 

Nhưng chị gặp vấn đề về sức khỏe và khó sinh nở. Gia đình người bạn trai lại luôn để bụng chuyện này.

 

Sau đó, chị ấy xuất ngoại, hai người họ hình như cũng chia tay rồi.

 

Cho nên, người bạn trai đó là Trần Tấn Nam sao?

 

Di động của tôi bất thình lình đổ chuông, đánh tan mớ suy nghĩ lung tung trong đầu.

 

Tôi hoang mang nhận điện thoại, ngỡ rằng đó là Trần Tấn Nam nên vô thức lên tiếng: “Trần Tấn Nam…”

 

Nhưng trong máy lại là giọng nói dịu dàng của chị tôi:

 

“Nhan Nhan, Trần Tấn Nam… không có ở nhà sao?”

 

“Anh ấy vừa ra ngoài rồi.” Tôi sụt sùi nhưng vẫn không kìm được, giọng nghẹn ngào.

 

“Nhan Nhan, khi nãy chị không khỏe, mẹ muốn hỏi Tấn Nam xem có quen bệnh viện nào không…”

 

Tôi chỉ cảm thấy xung quanh chợt trở nên yên tĩnh.

 

Vốn dĩ tôi chỉ tự mình suy đoán, nhưng bây giờ đáp án có vẻ đã quá rõ ràng rồi.

 

Trần Tấn Nam vừa nãy vội vội vàng vàng rời khỏi vì sức khỏe của chị tôi.

 

“Nhan Nhan, em khóc à?”

 

“Em đừng nghĩ ngợi linh tinh. Chị, chị có thế nào đi nữa cũng sẽ không t r a n h g i à n h với em…”

 

Tôi không biết cuộc trò chuyện này kết thúc ra sao.

 

Hình như cũng chẳng nhớ nổi chị gái tôi đã nói những gì.

 

Tiếp đó, càng không rõ sao lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Rồi tôi bị tiếng động trong phòng ngủ đánh thức.

 

Trần Tấn Nam không biết về từ lúc nào, đang thu dọn hành lý.

 

“Anh làm em thức giấc sao?

 

Anh ấy ngừng động tác, bước đến bên giường và muốn cúi xuống hôn tôi như thường lệ.

 

Nhưng tôi đẩy anh ấy ra.

 

Trần Tấn Nam giật mình thấy rõ: “Nhan Nhan?”

 

“Anh muốn đi đâu?”

 

“Tạm thời anh phải bay đi Thụy Sĩ công tác, chậm nhất là năm ngày sau trở về.”

 

“Anh đi một mình ư?”

 

Trần Tấn Nam cười: “Còn vài trợ lý và quản lý cấp cao.”

 

“Chuyện công ty à?”

 

“Đương nhiên.”

 

Trần Tấn Nam vuốt ve khuôn mặt tôi: “Ở nhà ngoan nhé, đợi anh về.”

 

“À, em muốn quà gì…”

 

Không đợi anh ấy nói dứt câu, tôi bất ngờ ôm anh thật chặt.

 

“Chồng ơi…”

 

Trên người anh ấy không có mùi lạ.

 

Chỉ thoang thoảng hương thanh mát quen thuộc sau khi cạo râu.

 

Điều này khiến nỗi lo cánh cánh trong tôi vơi đi phần nào.

 

“Sao vậy?”

 

Trần Tấn Nam lại hôn lên mặt tôi: “Giỏi nhõng nhẽo nhỉ.”

 

“Em có thể theo anh công tác không?”

 

“Lần này không được, lịch trình gấp lắm, không kịp đâu.”

 

“Được rồi.”

 

“Em đợi anh về, đúng lúc có chuyện anh cũng muốn nói với em.”

 

Trần Tấn Nam nâng tay xem thời gian: “Nhan Nhan, em ngủ thêm đi. Anh xuất phát đây.”

 

Tôi dõi theo anh ấy đóng va li và rời khỏi nhà.

 

Lần nữa ngả lưng lên giường, tôi không thể ngăn mình thôi nghĩ về khoảnh khắc mà chị tôi đã đăng.

 

Trần Tấn Nam không phủ nhận việc quen biết chị ấy từ trước.

 

Tuy nhiên, quá khứ của hai người họ chỉ dừng lại ở việc là bạn học hay còn mối quan hệ nào khác?

 

Có thể chụp ảnh chung, hẳn phải thân lắm nhỉ?

 

Trần Tấn Nam năm đó… liệu có thích chị tôi không?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sau-ket-hon-toi-yeu-duong-nong-nhiet/chuong-3.html.]

Cho nên, tối qua anh ấy mới bối rối như vậy.

 

Tôi không dám nghĩ xa hơn.

 

Nhưng đúng lúc này, chị gái tôi đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi.

 

[Nhan Nhan, hôm nay chị quay về Thụy Sĩ, em tới tiễn chị được không?]

 

Nhìn dòng tin nhắn, m á u h uy ế t toàn thân như đông cứng lại là cảm giác duy nhất của tôi ngay lúc này.

 

Trần Tấn Nam bất ngờ đi Thụy Sĩ.

 

Chị tôi cũng đi Thụy Sĩ.

 

Bọn họ… đã hẹn trước từ tối qua rồi ư?

 

Khi nãy anh ấy còn gạt tôi bảo rằng công ty có việc gì đó.

 

Đây mà là việc công ty à? Tôi cũng là thư ký của anh ấy, tại sao không thể mang tôi theo?

 

Con người một khi nhen nhóm nghi ngờ, thì mối nghi đó sẽ như cỏ dại mùa xuân không ngừng sinh sôi.

 

Có lẽ đợi mãi vẫn không thấy tôi trả lời, chị tôi lại gửi một tin nhắn khác.

 

[Nếu em không muốn gặp chị, vậy thì xem như chị chưa nói gì là được.]

 

Tôi nhìn chăm chăm vào hộp thoại thật lâu.

 

Cuối cùng, trả lời một câu: [Giữ gìn sức khỏe.]

 

Chị ấy cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

 

Sau khi Trần Tấn Nam đáp máy bay đến Thụy Sĩ, điều đầu tiên anh ấy làm là gọi điện thoại cho tôi.

 

Cùng lúc đó, tôi đang lướt khoảnh khắc mới nhất của chị ấy.

 

Định vị cũng hiển thị là Thụy Sĩ.

 

Bọn họ ngồi cùng chuyến bay sao?

 

Giọng Trần Tấn Nam vẫn dịu dàng, giống như bao người chồng bình thường khác quan tâm đến vợ mình.

 

Chỉ có điều qua điện thoại, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng phụ nữ.

 

Sau đó, anh ấy bảo có việc và kết thúc trò chuyện.

 

Vài ngày sau, vào một tối nọ, chị tôi đột nhiên gửi tin nhắn thoại.

 

[Nhan Nhan, em nhường chị một lần đi?]

 

[Từ nhỏ đến lớn đều là chị nhường em, bảo vệ em. Lần này, em nhường chị một lần này thôi nhé, có được không?]

 

Hình như chị ấy uống say rồi, tiếng nói xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào.

 

Tôi ngơ ngác trả lời: [Nhường chị cái gì?]

 

Rất lâu sau, chị ấy mới gửi cho tôi một dòng tin nhắn: [Nhan Nhan, xin lỗi.]

 

Xin lỗi cái gì chứ?

 

Tôi không muốn nghĩ tới câu chuyện cảm động gương vỡ lại lành gì đó đang diễn ra ở Thụy Sĩ ngay lúc này.

 

Nhưng lại gửi wechat cho Trần Tấn Nam chẳng khác nào tự ngược bản thân: [Đang làm gì vậy?]

 

[Nhan Nhan, đợi anh chút, đang bận.]

 

Tôi không trả lời.

 

Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ mơ màng, trong điện thoại tôi có cuộc gọi video nhỡ của Trần Tấn Nam.

 

Tôi gọi lại.

 

Giọng ôn hòa trước sau như một của Trần Tấn Nam vang lên.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Tôi chẳng thể nhịn nữa và bất ngờ bùng n ổ.

 

[Trần Tấn Nam, có phải trong mắt anh, em là một con ngốc không?]

 

[Lừa gạt em như thế vui lắm hả?]

 

[Em muốn ly hôn. Đợi anh từ Thụy Sĩ về, chúng ta lập tức ly hôn!]

 

[Ôn Nhan, xảy ra chuyện gì...]

 

Anh ấy chưa nói hết câu, tôi đã thẳng tay dập máy.

 

Trần Tấn Nam gọi lại ngay lập tức.

 

Tôi quyết tâm không bắt máy, dứt khoát chặn toàn bộ cách thức liên lạc với anh ấy.

 

Tối hôm đó, tôi ngồi trên giường, nhìn như đóng đinh vào ảnh cưới lớn treo ở đầu giường. Tôi cứ thế ngơ ngẩn rất lâu, rất lâu.

 

Tôi nhớ ra từng nói với nhỏ bạn thân rằng nếu không có thật nhiều tình yêu, thì tôi phải có thật nhiều, thật nhiều tiền.

 

Tôi yêu Trần Tấn Nam nhiều lắm.

 

Nhưng nếu trong tim anh ấy đã chứa người khác.

 

Vậy tôi không cần anh ấy nữa.

 

Thế mà hễ nghĩ tới việc anh ấy say đắm bên chị gái ở Thụy Sĩ và xem tôi như con ngốc đùa bỡn trong lòng bàn tay, tôi lại khó chịu, lại thấy không cam tâm.

Loading...