Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi - Chương 24-26
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:06:18
Lượt xem: 2,235
Chương 24: Nghe lén chuyên nghiệp
Một tháng sau khi nhận thân, Hứa Ân cũng bắt đầu 'bám dính' lấy tôi. Không có lý do gì khác—Sợ bị 'khắc'.
Nước Trì Viên mua cho cô ấy, uống vào nhất định sẽ bị sặc. Quần áo Trì Viên mua cho cô ấy, ra đường vô tình bị móc rách bởi chiếc đinh sắt nhô ra, nếu không phải tôi nhanh tay lẹ mắt, kéo áo khoác che cho cô ấy, e rằng cô gái này đã bị 'lộ hàng' trước mặt mọi người.
...
Những chuyện tương tự, nhiều vô số kể.
Trì Viên cũng lo lắng bản thân sẽ khắc cô ấy, luôn dặn dò Hứa Ân phải thân thiết với tôi.
Tôi là thể chất cá chép, người thân thiết với tôi cũng sẽ gặp may mắn.
Tôi thậm chí còn muốn, sau này có cơ hội sẽ viết một quyển sách, đặt tên là "Sao chổi không khắc nổi tôi", người xem có thể 'hưởng chút' vận may cá chép.
Cuối tuần rảnh rỗi, tôi và Trì Viên dẫn Hứa Ân đến nhà cũ. Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một cái đầu thò ra từ sân nhà bên cạnh ——Tiền Độ.
Hắn nhướng mày nhìn tôi, sau đó lại u oán nói, "Tôi đợi các người mấy ngày rồi. Nơi núi rừng hoang vu hẻo lánh này, tôi ở một mình cũng sợ c.h.ế.t khiếp."
Tôi nghe xong lại muốn cười. Xem ra, bây giờ hắn đã dần dần chấp nhận chuyện của tôi và Trì Viên, trong lời nói đều là 'đợi các người’.
Giác ngộ thật cao.
Thấy chúng tôi không đuổi hắn đi, Tiền Độ chống tay, trèo qua bức tường cao ngang người. Sau khi nhảy sang, mới nhìn thấy Hứa Ân đang đi theo sau chúng tôi.
"Cô gái này là?"
"Hứa Ân."
Chúng tôi còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Ân đã tự giới thiệu, khi nhìn Tiền Độ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trong lòng tôi 'lộp bộp' một tiếng, thầm kêu không ổn. Tiền Độ tuy có chút biến thái, nhưng gia thế tốt, ăn mặc đẹp, quả thật có một vẻ ngoài thu hút.
Thế nhưng —— Tôi đoán trúng sở thích của Hứa Ân, nhưng lại không đoán được quan niệm tình yêu của cô ấy.
Cô gái này ngày thường dịu dàng, yên tĩnh, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, nhưng trong chuyện tình cảm lại có thể nói là dũng cảm.
Hoặc là.
Dùng từ 'liều lĩnh' để hình dung có lẽ chính xác hơn.
Loại người biến thái như Tiền Độ cũng có thể bị cô ấy theo đuổi đến mức 'chạy trốn', quả thật là lợi hại.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
-----
Chương 25: Rắn cắn 'tiểu đệ'
Gần đây rảnh rỗi, tôi và Trì Viên dẫn Hứa Ân đến nhà cũ ở, coi như là nghỉ phép. Đương nhiên, Tiền Độ ở nhà bên cạnh cũng có mặt.
Tên này rất thích nghe lén, thế nhưng ——Hứa Ân như là khắc tinh của hắn, luôn xuất hiện mọi lúc mọi nơi, không cho Tiền Độ một cơ hội nào để 'biến thái'.
Tiền Độ lén lút nghe trộm, cô ấy liền ngồi xổm bên cạnh, ân cần hỏi han:
"Có khát không? Có đói bụng không?"
"Anh Tiền Độ, đây là bánh kẹp thịt em vừa làm, anh ăn xong rồi nghe tiếp."
"Anh à, ngồi xổm nghe lén rất mệt, em lấy ghế cho anh nhé."
...
Tiền Độ sắp phát điên.
Tôi và Trì Viên cũng đã quen, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Hứa Ân vang lên bên ngoài cửa sổ, vậy thì chắc chắn là Tiền Độ đang nghe lén.
Nghe lén không được, Tiền Độ bèn trực tiếp đến nhà chúng tôi.
Nhà cũ có ba phòng. Tôi và Trì Viên một phòng, Hứa Ân và Tiền Độ mỗi người một phòng.
Ban ngày mọi chuyện đều rất bình thường, đến tối——Khóa cửa, đóng cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sao-choi-khong-khac-noi-toi/chuong-24-26.html.]
Trì Viên tiện tay tắt đèn. Tôi buồn ngủ đến mức mí mắt sắp dính vào nhau, đưa tay đẩy Trì Viên đang dán vào sau lưng ra, "Đừng... Ngủ thôi."
Hắn cười, "Không muốn ngủ?"
"Hiểu rồi."
Nói xong, tôi bị hắn xoay người lại… Hắn thật phiền phức. Tôi nhắm mắt, đưa chân đạp hắn. Cổ chân lại bị hắn nắm lấy. Kháng cự không được, tôi đành mặc kệ hắn.
Thế nhưng, chưa được nửa phút, dưới gầm giường đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai ——Tôi và Trì Viên đều giật mình.
Trì Viên bật đèn lên, Tiền Độ và Hứa Ân lần lượt chui ra từ gầm giường, một con rắn nhỏ bám vào m.ô.n.g Tiền Độ, cắn hắn một cái xuyên qua lớp quần.
Tiền Độ đau đớn túm lấy con rắn ném ra ngoài. Trì Viên mặt mày sa sầm, túm lấy cổ áo Tiền Độ, đá hắn ra khỏi cửa.
Tiền Độ đỏ mặt tía tai, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
"Tôi cướp cũng không được, gia nhập cũng không cho, muốn tôi làm sao đây..."
"Cút!"
Trì Viên giơ chân định đá hắn, Tiền Độ lập tức im lặng.
"Anh à, hai người cứ tiếp tục, ngủ ngon."
-----
Chương 26: Quà sinh nhật
Hôm nay, tôi và Trì Viên liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn quảng cáo, nói rằng hôm nay là một ngày đặc biệt. Cụ thể là đặc biệt như thế nào, tin nhắn không đề cập đến.
Tò mò, tôi lật tung cả quyển lịch —— Hôm nay là thứ Hai, âm lịch mùng Bốn tháng Tư, ngày tốt để kết hôn, xuất hành, kiêng kỵ khai trương, khai quang.
Vậy rốt cuộc hôm nay là ngày gì?
Nửa tiếng sau, câu đố được giải đáp. Thì ra hôm nay là sinh nhật hai mươi tư tuổi của Tiền Độ.
Tin nhắn đều do hắn thuê người gửi.
Tên thần kinh!
Tôi và Trì Viên vốn không muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật xa hoa của hắn, nhưng không chịu nổi sự nài nỉ của Hứa Ân. Nhìn thấy Hứa Ân sắp khóc, tôi đành mềm lòng đồng ý.
Sảnh tiệc.
Tiền Độ đang đứng ở lối vào, ngóng trông. Nhìn thấy chúng tôi, Tiền Độ lập tức hưng phấn.
"Lâm Khê!"
Hắn gần như là chạy đến, "Đợi các người lâu lắm rồi."
Nói xong, hắn còn cười híp mắt chào hỏi Trì Viên. Do vấn đề thể chất, đã rất lâu rồi không có ai cười với Trì Viên, khiến hắn có chút bất ngờ.
Tôi cũng không khỏi nghi ngờ, Tiền Độ, người trước đây nói muốn gia nhập chúng tôi, có lẽ là thật lòng.
Tên biến thái này.
Bầu không khí đang cứng ngắc, Hứa Ân từ sau lưng tôi bước ra, trong tay nắm chặt một chiếc bùa bình an do chính tay cô ấy may suốt đêm.
"Anh Tiền Độ, sinh nhật vui vẻ."
Thấy Tiền Độ không nhận, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên ấp úng vì xấu hổ.
"Em biết cái này không đáng giá, nhưng em cảm thấy... anh cái gì cũng có, có rất nhiều người khiến anh vui vẻ, nhưng em chỉ muốn chúc anh bình an."
Quà sinh nhật của Tiền Độ, chất đống gần đầy nửa căn phòng. Mỗi món đều đắt đến mức khiến người ta phải lè lưỡi.
Tôi và Trì Viên cũng tặng hắn một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền. Có lẽ chỉ có món quà của Hứa Ân là tầm thường nhất, nhưng lại là món quà duy nhất được gửi đi bằng cả tấm lòng.
Tôi im lặng nhìn.
Vài giây sau, lúc Hứa Ân do dự muốn thu tay về, Tiền Độ đột nhiên nắm lấy chiếc bùa bình an.
Hắn cười. Ngón tay vuốt ve nó, "Cảm ơn, anh rất thích."
Vô số món quà, chỉ có món quà của Hứa Ân, được Tiền Độ hai tay nhận lấy, sau đó cất vào túi.