Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi - Chương 19-20
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:05:10
Lượt xem: 2,593
Chương 19: Thể chất cá chép
Tiền Độ cũng ý thức được điều gì đó. Hắn kêu lên một tiếng, vội vàng giật lấy điện thoại.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng của hắn, lắp bắp giải thích, "Anh không phải... Chỉ là… Vô tình lướt thấy thôi."
"Ừ."
Tôi nghiêm túc gật đầu. Không tin!!
Tiền Độ nói năng lộn xộn, cũng không giải thích được gì, sau khi cướp lại điện thoại liền vội vàng bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Tiền Độ, nhịn không được muốn cười.
Tên nhóc ngốc!
Đang định đứng dậy, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau.
"Ăn cơm."
Một con tôm đã bóc vỏ được nhét vào miệng tôi, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, có chút ngột ngạt.
"Không được nhìn người đàn ông khác."
Chậc.
Sao chổi cũng biết ghen.
...
Không nhà, không tiền, tất cả lại bắt đầu lại từ đầu.
Trì Viên tiếp quản công ty gia đình đang trên bờ vực phá sản, hòm vàng kia bán được giá tốt, coi như cũng có chút vốn liếng. Thế nhưng tiếp quản một công ty sắp phá sản, mọi chuyện đều vô cùng khó khăn.
Huống chi ——Trì Viên còn mang thể chất sao chổi. Ngày đầu tiên tiếp quản, tầng trên cùng của công ty bị rò rỉ nước, ngập úng.
Vụ làm ăn đầu tiên, Trì Viên tự mình ra mặt, vừa gặp mặt đối tác, thì không biết từ đâu chạy đến một con ch.ó hoang, chạy đến bên cạnh vị tổng giám đốc họ Bùi kia, tè một bãi lên giày ông ta.
Kỳ lạ nhất chính là… Con chó này trông rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống chó hoang, sau khi 'hành sự' xong không những không chạy, ngược lại còn vẫy đuôi, cọ cọ vào ống quần Trì Viên.
Mặt Trì Viên xanh mét. Hắn vội vàng giải thích con ch.ó kia không phải của mình, nhưng vị tổng giám đốc họ Bùi kia căn bản không tin.
Mắt thấy hợp đồng sắp đổ bể, Trì Viên vội vàng gọi điện thoại cho tôi.
Tôi vừa đến, con ch.ó hoang kia liền ve vẩy đuôi, vui vẻ chạy đến cọ cọ vào chân tôi.
Sau khi miễn cưỡng thuyết phục vị tổng giám đốc họ Bùi tiếp tục bàn chuyện hợp tác, ba người chúng tôi đi về phía phòng ăn, thể chất sao chổi của Trì Viên lại phát huy tác dụng ——Một chiếc SUV màu đen đột nhiên mất lái, lao về phía chúng tôi.
Trì Viên kéo tôi né tránh, chiếc xe suýt chút nữa đ.â.m trúng vị tổng giám đốc kia. Nếu không kịp tránh, e rằng ông ta đã mất mạng.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đẩy Trì Viên ra, lao về phía tổng giám đốc Bùi...
Tôi đang đánh cược, dùng thể chất cá chép này để đánh cược một mạng người.
May mắn thay.
Tôi thắng.
Vào thời khắc mấu chốt, người lái xe đã cố hết sức đánh lái, đ.â.m vào dải cây xanh bên đường.
Chiếc xe vốn đang lao thẳng về phía tổng giám đốc Bùi, cuối cùng chỉ sượt qua người ông ta ——Cụ thể là sượt qua bàn chân vừa bị chó tè dầm kia.
Tổng giám đốc Bùi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bàn chân vừa bị chó tè dầm, giờ lại được con ch.ó đó kéo ống quần qua một bên, sau đó thở dài, bản thân đúng là 'vận cứt chó', may sao vẫn cứu được một mạng.
Nói xong, ông ta vỗ vai Trì Viên, "Cảm ơn con ch.ó của cậu."
Trì Viên: "..."
Hắn nào dám hé răng. Sợ hãi một hồi, ba người chúng tôi mới đi vào phòng ăn đã đặt trước.
Khả năng nghiệp vụ của Trì Viên không thể nghi ngờ, cuộc nói chuyện hợp tác diễn ra vô cùng thuận lợi, thậm chí còn có chút niềm vui bất ngờ ——Hoá ra, tổng giám đốc Bùi là bạn chiến đấu của cha Trì Viên. Họ là bạn tốt của nhau, cha Trì Viên còn từng cứu mạng tổng giám đốc Bùi một lần.
Buff chồng buff, hợp đồng này ký kết vô cùng thuận lợi.
Xuất phát từ tấm lòng muốn giúp đỡ con trai của bạn cũ, tổng giám đốc Bùi không chỉ quyết định hợp tác lâu dài với Trì Viên, còn giới thiệu cho hắn rất nhiều đối tác tiềm năng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sao-choi-khong-khac-noi-toi/chuong-19-20.html.]
Rời khỏi nhà hàng, Trì Viên vẫn còn ngỡ như mình đang nằm mơ. Hắn sờ sờ mặt tôi, lo lắng hỏi, "Có đau không?"
Tôi đ.ấ.m hắn một cái. Cú đ.ấ.m này không đau, hắn vừa cười vừa lùi lại một bước, vô tình giẫm lên ván trượt của cậu bé con nào đó ——Lúc tôi quay đầu lại, hắn đã trượt đi xa hơn hai mét. Cuối cùng đ.â.m vào cửa kính của nhà hàng.
Lúc tôi chạy vào, hắn đang bốn mắt nhìn nhau với nhân viên thu ngân. Trì Viên che đầu, cố gắng kiềm chế khóe miệng đang run rẩy, nhỏ giọng nói:
"Tính tiền."
Nhân viên thu ngân: "Hả?"
Hắn thở dài, "Kính, tiền bồi thường."
Nhân viên thu ngân là một cô bé vừa mới ra trường, rụt rè nhìn Trì Viên một cái, sau đó đưa ra con số 8000 tệ.
Ra khỏi cửa chúng tôi mới biết được, cô bé kia là con gái của ông chủ. 8000 tệ, cô bé kia nhất định đã trừ cho hắn ít nhất 7000 tệ. Quả nhiên là gia đình kinh doanh giàu có.
Chương 20: Mới chết
Dù có sự giúp đỡ của tổng giám đốc Bùi, công ty vẫn gặp phải một số chuyện không may. Hôm nay thì tầng trên bị dột, ngày mai thì tủ lạnh bị rò rỉ điện. Văn phòng bị trộm ghé thăm, chỉ có công ty chúng tôi bị 'hỏi thăm'.
Sau một loạt sự kiện 'bắt ngựa', Trì Viên không thể nhịn nổi nữa, bèn thăng chức cho tôi từ 'bà chủ' lên 'ông chủ'.
Không thể không nói, từ khi tôi lên làm chủ tịch, các 'chỉ số' của công ty đều tăng vọt. Bọn trộm cũng phải rưng rưng nước mắt mà 'bỏ qua' cho chúng tôi.
Thế nhưng, thời gian yên bình cũng không kéo dài được bao lâu, sáng sớm nọ, tôi bỗng nhiên phát hiện, tầng sương trắng trên trán đã nhạt đi rất nhiều.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương, cắn chặt môi. Xem ra... Lại phải 'làm phiền' Trì Viên rồi. Tôi bảo thư ký thông báo nghỉ phép ba ngày.
Để có trải nghiệm tốt hơn, tôi và Trì Viên lại xách vali về căn nhà cũ. Thế nhưng —— Vừa mới nằm trên giường, chuẩn bị 'ôn lại giấc mộng xưa', ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, bên ngoài cửa sổ có người!
"A!"
Tôi hét lên một tiếng, chui vào lòng Trì Viên.
Cửa sổ he hé mở. Trì Viên chạy tới, túm lấy cổ áo người nọ.
"..."
Tiền Độ.
Lại là hắn.
Tôi chất vấn hắn vì sao lại trèo cửa sổ nhìn trộm, tên kia vuốt vuốt cổ áo nhăn nhúm, hừ một tiếng, "Ai nhìn trộm? Căn nhà hoang bên cạnh đã bị anh mua lại, anh đang đi dạo trong vườn nhà mình, có vấn đề gì sao?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tên biến thái này.
Tên này rất cứng đầu, mắng cũng không được, đuổi cũng không đi.
Hoàn toàn là bộ dạng điếc không sợ súng. Dùng hết mọi cách, tôi liếc nhìn Tiền Độ một cái, sau đó gác chân lên đùi Trì Viên ——Dưới ánh đèn, cơ thể Tiền Độ cứng đờ, khuôn mặt cũng dần đỏ lên.
Tôi cố ý cởi cúc áo của Trì Viên ra, nói với Tiền Độ.
"Anh tốt nhất nên đi đi, đừng ở đây làm 'khán giả' nữa."
Hắn im lặng không nói, chỉ nuốt nước miếng. Tôi ôm lấy cổ Trì Viên, chủ động hôn lên môi hắn.
Trì Viên rất phối hợp. Sau một hồi dây dưa, nụ hôn của tôi chậm rãi dời xuống. Hơi thở của Trì Viên và Tiền Độ bên ngoài cửa sổ đồng thời trở nên dồn dập.
Còn chưa đi?
Tôi cắn nhẹ môi, tiếp tục.
Cuối cùng, Tiền Độ cũng không nhịn được nữa, thấp giọng chửi một tiếng, xoay người bỏ đi.
Tôi cong môi cười khẽ.
Tiểu tử ngốc.
Đang định ngồi dậy, bỗng nhiên bị người ta đè xuống.
Bàn tay ấm áp đặt trên gáy, Trì Viên dịu dàng dỗ dành, "Ngoan, tiếp tục nào."
"..."
Hình như, tôi sắp 'chết' rồi.