SÀI HOÀ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:11:31
Lượt xem: 918
Hôm đó ta đang trực trong cung, lúc nghỉ ngơi thì nghe đến tên Sài Hoà, tiếp theo là Thính Phong Lâu, kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành.
"Sài quận chúa sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, tuy là kẻ ngốc nhưng lớn lên trong quần áo đẹp, đồ ăn ngon, chuyện nhục nhã như vậy làm sao có thể nuốt trôi được?"
"Ha ha ha, còn là Sài quận chúa gì chứ, hiện tại chỉ là Sài Hoà, một kỹ nữ nổi danh ở Thính Phong Lâu mà thôi. Kẻ ngốc này tuy không có tài đức nhưng lại có vóc dáng đẹp. Nghe nói tối nay là đêm đầu của Sài Hoà, cũng không biết vị công tử nào có thể ôm được mỹ nhân về. Qua tối nay, Sài Hoà kiêu ngạo của ngày xưa sẽ trở thành một con điếm được ngàn người cưỡi rồi...A!"
Ta dùng con d.a.o găm của mình rạch một đường sâu trên mặt tên phó tướng kia.
Thậm chí còn có thể cảm nhận được lưỡi d.a.o gần sát lòng bàn tay mình chạm vào phần xương cốt của hắn.
Ta không biết mình bị sao nữa. Ta luôn bình tĩnh và tự chủ, chưa bao giờ bốc đồng như vậy.
Cuối cùng ta đến hỏi Hoàng thượng.
Đối với một vị võ tướng mà nói, việc nắm giữ quân quyền hay không là một quyết định quan trọng liên quan đến tính mạng.
Nhưng khi Hoàng thượng đặt Sài Hoà và binh quyền trước mặt, trong đầu ta không có thiên quân vạn mã, không có thỏ khôn chết, hay tay sai nấu ăn, mà chỉ có nụ cười của Sài Hoà cứ liên tục hiện lên.
Cuối cùng tôi chọn Sài Hoà.
Sau đó ta đến Thính Phong Lâu.
Lần đầu tiên ta thấy Sài Hoà ăn mặc như vậy, bị treo trên đài một cách nhục nhã.
Máu trong người ta như chảy ngược, sức nóng giận dữ sắp phá hủy toàn bộ cơ thể ta.
Trước khi g.i.ế.c phu thê Sài Vương gia, ta chưa từng nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với Sài Hoà sau khi Sài Vương phủ sụp đổ.
Bị lưu đày, bị g.i.ế.c hoặc bị mua làm nô lệ.
Lúc đó ta nghĩ dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sai-hoa/chuong-12.html.]
Nàng chỉ là con gái của kẻ thù.
Thế nhưng khi nhìn thấy nàng bị trói yếu ớt trong lồng sắt, ta chắc chắn cảm nhận được ý định g.i.ế.c người mạnh mẽ của mình lúc đó.
Khi ta cúi xuống bế nàng lên, giọng nàng nhẹ nhàng và không có điểm tựa như tơ liễu. Nàng hỏi ta rằng thanh kiếm trong tay ta có phải là thanh kiếm đã g.i.ế.c c.h.ế.t phụ mẫu nàng ngày hôm qua không.
Giọng nói của nàng luôn dịu dàng và mềm mại, nhưng ngày hôm đó khi nàng hỏi ta câu này với giọng điệu bình tĩnh, ta cảm thấy trong lòng nhói lên một cảm giác đau đớn.
Kể từ khi ta rúc dưới gầm giường và chứng kiến cảnh phụ mẫu bị giết, trái tim ta lúc đó dường như đã trở thành hư vô.
Nhưng tại sao hôm nay, khi rõ ràng nàng không khiển trách hay phẫn nộ mà chỉ nói những lời thẳng thắn đến mức ta không thể phát hiện ra cảm xúc, trái tim vốn đã bình lặng mười năm qua của ta lại dâng lên những đợt sóng lớn.
Có phải vì nàng chưa bao giờ nói chuyện với ta một cách lãnh đạm như vậy không?
Không phải ta chưa từng nghe nàng nói chuyện bằng giọng điệu này.
Nàng đối với người hầu, thị vệ, thậm chí khi vào cung để thỉnh an Thái hậu cũng dùng giọng điệu cực kỳ lãnh đạm này.
Nhưng mỗi lần nàng chạy về phía ta, giọng nàng lại ngọt ngào như mật.
Hóa ra thói quen đó đúng là kịch độc.
Trước đây ta ghét nàng chủ động tiếp cận đến nhường nào, hiện tại lại không cách nào buông bỏ.
Nhưng bọn ta không thể quay về như xưa.
Ta tuyệt đối không hối hận khi tự tay g.i.ế.c Sài Vương gia và Sài Vương phi.
Bởi vậy, ta vĩnh viễn là kẻ thù của nàng.
Việc này đã được định sẵn.
Từ năm mười hai tuổi, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.