Ra vẻ thanh cao - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-06-16 21:10:25
Lượt xem: 3,410
03
Ta còn nhớ rõ kiếp trước bản thân đã thành thật đi theo Tư Kim Bình quỳ năm canh giờ trong mưa to, cuối cùng sốt cao ngất xỉu, thiếu chút nữa mất mạng.
Cho nên kiếp này ta chỉ quỳ khoảng nửa nén nhang, rồi giả vờ sức khoẻ không tốt, hai mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh.
Ta vui vẻ ngủ một giấc ở thiên điện. Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, ta canh thời gian mở cửa đi ra ngoài.
Thái tử Huyền Minh đến muộn, lòng nóng như lửa đốt từ một hướng khác chạy tới, vội vàng giơ ô trong tay lên đầu Tư Kim Bình: “Bình nhi, muội tội gì phải như vậy?”
Tư Kim Bình đã sớm bị mưa xối cho ướt sũng, còn tiếp tục nghiêng người vào trong mưa: “Huyền Minh ca ca, muội biết mình không phải là người huynh thích, nếu huynh thật sự thích ai, nhất định sẽ lớn mật theo đuổi. Huynh trở về đi, có lẽ muội quỳ thêm mấy canh giờ nữa, bệ hạ sẽ biết được khổ tâm của muội.”
Thái tử hồn nhiên không biết mình đã rơi vào cạm bẫy của Tư Kim Bình, còn ngốc nghếch tỏ tình với Tư Kim Bình: “Cô từ trước đến nay không gần nữ sắc, chính là bởi vì tâm của mình, đã sớm đi đến chỗ của nàng! Cô hỏi nàng, hiện tại nàng có nguyện ý trở thành Thái tử phi của cô không? Cô thề, cuộc đời này vĩnh viễn không phụ nàng.”
Kiếp trước, hai người nói đến đây liền làm hoà như lúc ban đầu.
Nhưng kiếp này ta làm sao có thể để cho bọn họ như nguyện?
Một giây trước khi Tư Kim Bình muốn mở miệng, ta bước nhanh như bay vọt ra ngoài, quỳ gối trước mặt Thái tử dập đầu thỉnh tội: “Thái tử điện hạ, cầu ngài không nên ép buộc trưởng tỷ. Ngài ngày sau là sẽ đăng cơ làm hoàng đế, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng trưởng tỷ chỉ nguyện một đời một thế một đôi người, một túp liều tranh hai quả tim vàng, ngài có thể vì trưởng tỷ vứt bỏ hậu cung, từ nay về sau một vợ một chồng yêu nhau sao?"
Những lời này, đều là câu cửa miệng của Tư Kim Bình ngày ngày treo ở bên miệng.
Hôm nay ta nói ra ngoài, Tư Kim Bình chỉ cảm thấy đang đối diện với trái tim mình.
Những người quen thuộc với Tư Kim Bình đều biết, lúc nàng ngậm miệng trầm mặc, đó chính là biểu thị cam chịu, đồng ý.
Thái tử ngẩn ra.
Ép buộc?
“Bình nhi, nàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
Tư Kim Bình trừng to mắt, chu đôi môi hồng, biểu thị bộ dáng ngây thơ, nghiêng đầu không nói lời nào.
Thái tử phất tay áo, giận tím mặt: “Nàng, nàng thật sự là được cô chiều đến hư rồi.”
Hắn ném ô rời đi, biến mất trong cơn mưa phùn liên miên không dứt.
Vì tìm lý do thích hợp để đuổi kịp Thái tử, ta cố ý trấn an Tư Kim Bình nói: “Trưởng tỷ, tỷ đừng hoảng hốt, ta sẽ đi mời Thái tử trở về. Ngài ấy chỉ là nhất thời tức giận, tỷ ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.”
Tư Kim Bình gật đầu, đồng ý cho ta theo sau: “Vậy ngươi đi đi, an phận một chút, đừng nghĩ đến chuyện thứ nữ như ngươi không nên nghĩ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhưng nàng ta không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ra-ve-thanh-cao/phan-2.html.]
Ta đi như vậy, lúc trở về, chính là Thái tử phi.
04
Huyền Minh đi tới Liên Đình mượn rượu giải sầu.
Lúc đầu ta cũng không lại gần, chỉ trốn ở trong bụi hoa phía sau hòn non bộ, đoán chừng hắn uống không nhiều lắm, mới làm bộ như vừa mới phát hiện ra hắn đi tới: “Thái tử điện hạ, thần nữ tìm thấy ngài rồi.”
Huyền Minh ngẩng đầu.
Trong men rượu, hắn híp nửa con mắt, coi ta là Tư Kim Bình, như lọt vào trong sương mù hỏi ta một đống lời khó hiểu.
Ta đáp lại cho có lệ, trên thực tế lòng nóng như lửa đốt, thầm nghĩ nhanh chóng đỡ hắn trở lại Đông cung.
Đợi về tới tẩm cung của Huyền Minh, ta nhanh nhẹn ném hắn lên giường mềm, bắt đầu cởi y phục của hắn.
Dùng răng trắng nói nhiều có ích lợi gì. Người có thể thành đại sự, đều phải làm hết sức mình.
Sau khi xong việc, ta thu dọn gọn gàng rồi quỳ sẵn xuống mép giường.
Lúc Huyền Minh tỉnh lại.
Hai mắt ta rưng rưng, giơ cao lụa trắng trong tay lên: “Thái tử điện hạ, cầu ngài ban c..hết thần nữ đi.”
Sau khi Huyền Minh nhìn thấy toàn thân bầm tím của ta, ánh mắt đột nhiên ngưng trệ.
Hắn nổi giận rút bảo kiếm giấu ở dưới chiếu trúc ra.
Ánh sáng lạnh loé hiện, lưỡi kiếm sắc bén chỉ cách một khắc nữa sẽ cắt đứt cổ họng của ta.
Nhưng ta trừng mắt nhìn, nước mắt dịu dàng tuôn ra, giống như một giọt trân châu lướt qua khuôn mặt, rơi vào lòng bàn tay Huyền Minh: “Thái tử điện hạ. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*. Kỳ thật Ngân Ỷ đã thích ngài từ trước khi đích tỷ và ngài quen biết.”
*("Núi có cây, cây có cành/Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay." - đây là 2 câu thơ trích trong bài thơ Việt nhân ca – Khuyết danh)
Sống hai đời ta làm sao còn có thể không biết, thuở nhỏ vì thiếu hụt tình thương của mẫu thân nên Huyền Minh rất thích nghe nữ nhi nói những lời lẽ kệch cỡm này.
Huyền Minh rõ ràng bắt đầu chần chờ, kiếm trong tay cũng lệch vài phần.
"Ngân Ỷ nhìn thấy ngài vì trưởng tỷ mà ảm đạm hao tổn tinh thần, đau lòng muốn c..hết, tại sao trưởng tỷ lại không hiểu được, tại sao không thương tiếc ngài..."
Ta chảy nước mắt, thâm tình nhìn hắn: “Điện hạ yên tâm, Ngân Ỷ sẽ không trở thành chướng ngại vật giữa ngài và trưởng tỷ, có thể được người mình yêu ban cho cái c..hết, Ngân Ỷ... c..hết sẽ không hối tiếc.”
Vừa dứt lời, ta lấy tay không cầm chuôi kiếm, thân thể đưa về phía trước, xuyên mạnh qua bả vai của mình.
Một giây trước khi bất tỉnh, ta nhìn thấy Huyền Minh chần chờ một lúc lâu, cuối cùng ném kiếm xuống, sốt ruột tiếp lấy thân thể lung lay sắp đổ của ta: “Tư Ngân Ỷ, cô sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Cô cho nàng làm Thái tử phi của cô, nàng không được c..hết.”