Quỷ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm - 6
Cập nhật lúc: 2024-06-30 11:44:53
Lượt xem: 224
Đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ, đột nhiên Hải nghe thấy có tiếng gõ cửa. Anh giật nảy mình quay đầu nhìn về phía cửa ngoài ban công thì thấy một bóng người. Bây giờ đã quá khuya mà lại có người gõ cửa đáng lẽ ra nên cảnh giác mới đúng, thế nhưng sau khi Hải nhìn thấy Mít, con trai anh đang đứng bên ngoài và gõ cửa thì anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa mà muốn chạy ra thật nhanh mở cửa.
Đây là ban công tầng một, cho dù có là người lớn đi chăng nữa cũng chẳng thể đứng tới, đừng nói gì đến một đứa trẻ tám tuổi là Mít. Hải đã ra tới cửa kính ra ban công, mặc dù nó chỉ là cửa sổ nhỏ nhưng cũng đủ làm Hải mất hồn mất vía khi nhìn thấy con trai mình. Mít đập cửa rất dữ, nhìn vẻ mặt của nó rất sợ hãi khi nhìn thấy l.ự.u đ.ạ.n mà Hải đang đeo trên cổ. Đến lúc tay Hải định chạm vào cánh cửa thì may thay ông Bình ra tới, ông thấy cảnh tượng kia thì sợ mất vía mà hét lên: “Không được mở cửa!”
Bàn tay Hải khựng lại, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía ông Bình rồi nói: “Nhưng đây là con trai của con mà, có phải ma quỷ đâu ông?”
“Tuyệt đối không được! Có nhớ ta đã nói với cháu điều gì không. Không được mở cửa dù người đó có là ai đi chăng nữa. Đó là ma quỷ giả dạng, không phải là con trai của con đâu.”
Tiếng chuông gió kêu leng keng trên cánh cửa sổ càng lúc càng lớn khiến cho Hải đầu óc rối bời. Bây giờ con trai anh đang đứng trước mặt anh, bên ngoài kia có bao nhiêu là ma quỷ, nguy hiểm biết chừng nào chứ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/6.html.]
Thấy Hải vẫn không có ý định từ bỏ, ông Bình đành phải lê thân già đi nhanh ra để kéo Hải vào rồi ra sức thuyết phục: “Con trai của cháu sau có thể xuất hiện ngoài kia chứ, cháu có biết đây là đâu không, đây là ban công tầng một đấy, không phải là mặt đất. Một đứa trẻ tám tuổi sao có thể đứng được ở đâu, lẽ nào nó biết bay à?”
Khó khăn lắm mới thuyết phục được Hải dịu lại, nhưng tiếng gõ cửa mỗi lúc một nhanh hơn, gấp gáp muốn Hải nhanh ra mở cửa. Ông Bình len lén quan sát cái thứ đang đứng bên ngoài cửa sổ, rõ ràng ông nhìn thấy nó trong thân hình là Mít nhưng cái đầu và khuôn mặt với nụ cười hết sức quái dị. Dù cho ở đây bao nhiêu năm đi chăng nữa nhưng mỗi khi mặt đối mặt với bọn chúng vẫn không khiến ông hết sợ được.
Nếu như không có Hải ở đây chắc ông đã hoảng loạn mà b.ắ.n ra cửa sổ rồi, cũng thật may mắn vì bây giờ ông tập trung vào Bình nên mới lơ là nó. Ánh mắt của nó ngoài cửa khiến cho ông chẳng thể nào quên nổi, đó là ánh mắt ám ảnh với ông năm xưa, một kí ức khó quên, chính là nó.
“Đi thôi, ông đưa cháu xuống dưới!”
Ông Bình vừa nói vừa kéo Hải đi ra ngoài, thế nhưng bên ngoài lúc này ngoài tiếng gõ cửa thì còn cả tiếng khóc của trẻ em nữa. Cả hai người đều nghe thấy rõ mồn một, lúc này bước chân Hải đã dần chậm lại, sau đó anh ta không chần chừ mà quay đầu lại nhìn. Bên ngoài cửa sổ, Hải nhìn thấy con trai anh hai tay đầy m.á.u đang cố đập vào cửa kính, phía sau lưng nó rất nhiều ma quỷ với hình thù quái dị đang chuẩn bị tấn công nó.
Ngay lúc Mít đứng ngoài cửa hét lên “Cha ơi cứu con với” thì Hải đã không còn chần chừ gì nữa mà vùng khỏi ông Bình rồi chạy về phía cửa sổ mà mở cửa.