Quỷ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm - 14
Cập nhật lúc: 2024-06-30 11:48:57
Lượt xem: 305
Khó mà nói được tâm trạng của Hương lúc này. Cái cảm giác đi tìm con ở đây mười năm nhưng chưa từng tìm được một sợi tóc rơi mà nay lại có thể nghe thấy cả tiếng khóc, thử hỏi sao cô có thể không kích động mà giữ bình tĩnh cho được. Cuối cùng thì Hương cũng không kìm được mà rón rén đi về phía đó. Có thể nói là Hương kích động đến mức thở còn chẳng dám thở, cứ sợ là mỗi tiếng thở của cô sẽ làm cho tiếng khóc kia dần biến mất vậy.
“Hương, chị Hương ơi…”
Hương thiếu điều rớt tim ra ngoài khi nghe thấy Hải gọi giật ngược với cái giọng thảm thiết kia. Cô than ngắn thở dài, đúng là không được tích sự gì. Mà Hải bên này cũng chẳng phải là cẩu thả, anh cũng rất cẩn thận nhưng còn chưa tìm được gì thì đã rơi vào cái hố xương sọ nên làm anh sợ tới như vậy.
Tiếng kêu của Hải đã làm giật mình tới lũ quạ, bọn chúng thi nhau bay tới chực trên hố xương, chỉ chờ Hải thó đầu lên là bọn chúng sẽ mổ cho anh tróc cả da đầu, não tràn ra ngoài và sau đó anh sẽ được trở thành bộ xương khô tiếp theo được nằm dưới cái hố xương này. Hải đang lặn ngụp trong đám xương sọ, anh chỉ dám ló một tí mắt lên nhìn mà còn suýt nữa bị quạ nó mổ cho mất con mắt. Anh cũng đã từng thấy quạ nhiều rồi nhưng mấy con quạ này nó lạ lắm, cái mỏ của nó dài phải gấp đôi quạ bình thường và trông rất đáng sợ. Hải nghĩ chỉ cần anh thó đầu lên một cái thì nó sẽ mổ thủng nửa cái não của anh.
“Hải…Hải…”
Hương đang bên trên nên không dám kêu lớn, cô chỉ ngắt quãng từng chữ. Sau tiếng kêu của thảm thiết ban nãy thì Hải chẳng dám nói thêm câu nào nữa, tình hình mấy bạn quạ đang căng thẳng lắm rồi. Hương rón rén nấp sau mấy bụi cây, một lúc cô mới nhìn thấy một đám quạ tụ lại một chỗ đang kêu vang và có hành động lạ thường.
Hương thở dài, cô đã từng vào đây rất nhiều lần nhưng để mà nói, được cái lũ quạ này chăm sóc kĩ như thế thì chưa từng có bao giờ. Lấy lá cây trong túi áo ra, Hương cẩn thận vò nát rồi bôi lên mặt, sau đó làm ra tiếng chim kêu chít chít đi dần tới chỗ đám quạ. Bọ quạ nghe thấy tiếng kêu thì cùng nhau kêu lên mấy tiếng rồi khẩn trương quay đầu nhìn lại như thế thấy địch. Nhưng sau khi trố mắt quan sát Hương một hồi, bọn quạ khẳng định đây chính là “đồng loại” của mình và dần vơi đi ý thù địch.
Qua một ải này xem như là thoát được, nhưng mà nếu như động tĩnh quá lớn và “nó” về thì không chắc. Dù sao tình hình trước mắt chắc là “nó” chưa về đâu nên là tranh thủ cứu Hải ra khỏi chỗ này về nhà trước rồi tính sao. Dù Hương tiếc rẻ cơ hội kia lắm nhưng cô cũng là người có trách nhiệm, chẳng thà không liên quan đến thì thôi, nếu như đã đưa Hải vào mà bây giờ lại bỏ cho anh Hải bị quạ mổ c.h.ế.t thì thật là không phải. Cũng chưa nói đến có ai trách móc hay không, chỉ riêng lương tâm cô đã cắn rứt không chịu được rồi.
“Hải… anh có nghe tôi nói không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/14.html.]
Hương dè dặt đứng bên cạnh đám quạ, đúng là bay trên trời không đáng sợ lắm, bây giờ bọn chúng đậu hẳn ở đây mấy chục con với cái mỏ dị dạng thì ai mà không sợ cơ chứ. Khó mà nói được lúc này Hải đang vui mừng như thế nào đâu, anh cứ nghĩ anh gọi nhỏ như vậy thì Hương không nghe thấy được. Mà dù có nghe được đi chăng nữa thì với cái tính lạnh tanh của Hương cũng chưa chắc đã tới cứu anh.
Lúc này mà lại nghe được giọng Hương, Hải thiếu điều sắp khóc đến nơi mà nói: “Tôi ở đây…Chị Hương tôi ở đây.”
“Nghe cho rõ tôi nói này, bây giờ anh hãy lấy lá mà tôi cho anh nhai nát đi rồi đắp lên mặt, sau đó trồi lên nhé?”
“Không được!”
“Sao lại không được, nhai lá mà anh cũng không nhai được à. Hay là miệng anh đựng đầy xương rồi?”
Nghe câu này của Hương là Hải dở khóc dở mếu, anh chỉ muốn nói là chỗ này chật chội, chi chít xương xẩu nên anh không có động đậy được. Chật vật một lát, cuối cùng Hải cũng làm được, sau khi trát đầy lá cây lên mặt thì Hải lại nói: “Bây giờ trồi lên thì có bị quạ mổ không hả chị?”
“Trồi đi! Tin tưởng tôi, quạ mổ thì cậu chịu.”
Mặc dù lời nói có hơi khó nghe nhưng được cái hành động của Hương đi ngược lại với lời nói, chẳng mấy chốc cô đã kéo Hải ra khỏi được cái hố xương kia và hai người cùng nhau trở về. Vì bây giờ đã động đến bầy quạ giữ nhà, may mà nó vẫn chưa về nên hai người mới thoát được.
Mặc dù chỗ này không có ánh sáng mấy nhưng khi nhìn lên trời thì Hương vẫn biết được là lúc nào. Nhìn thấy trời sắp về chiều, Hương nói: “Chúng ta về nhanh thôi. Ngày mai quay lại.”