QUỶ HOẠ SƯ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-07 10:49:54
Lượt xem: 1,183
4.
Con thú này khá bướng bỉnh, xem ra không cho hắn hiện nguyên hình hắn sẽ không nhận.
“Có đúng không thì chúng ta chờ lát nữa sẽ thấy.”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi lấy vài giọt m.á.u trên tay, nhúng bút tụ linh vào m.á.u viết chữ “điều khiển” lên trán và tứ chi của con ly miêu.
Thẩm Triết vừa rồi không chút để ý, đột nhiên tái mặt, ngã xuống đất co giật.
Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo lăn qua lăn lại đau đớn, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con ly miêu.
Anh ta nghiến răng giơ tay lên, cố gắng hết sức giữa hai lông mày ép ra một lời niệm chú, thân thể dần dần ngừng run rẩy.
"Con thú này thực sự khác biệt khi có vận may. Nó có thể phá vỡ pháp thuật của tôi."
Tôi ngoài miệng trêu chọc, nhưng trong lòng càng trở nên nghiêm nghị.
"Khà khà khà, không ngờ cô là một pháp sư. Nhưng khi cô gặp tôi, tôi chỉ có thể nói cô học nghệ không tinh, hôm nay chính là ngày ch. e. t của cô.”
Thẩm Triết nở nụ cười quái dị, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Anh ta quỳ bằng bốn chân, khí đen sau lưng ngưng tụ thành một cái đuôi đứng thẳng, sống lưng cao cao, tư thế tấn công, đôi mắt biến thành con ngươi thẳng đứng màu xanh lục.
Con ly miêu này đã có ngàn năm đạo hạnh, mượn vận may của rất nhiều con nhà giàu có sắp đắc đạo, nếu không có tụ linh bút, thật sự không thể làm gì được hắn.
Tôi lấy mực linh hồn ra, dùng tụ linh bút viết một thần chú lên bức tranh,Thẩm Triết bên kia được bao quanh bởi những bùa chú màu vàng.
Anh ta bay lên để thoát khỏi trận pháp, nhưng bị chặn lại, chú ngữ càng chuyển càng nhanh, càng co lại càng chặt hơn.
Thẩm Triết ở bên trong phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hóa thành một làn khói đen chậm rãi tiêu tán.
Ly miêu tôi vẽ trên giấy sống động hơn một chút.
[Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Phim viễn tưởng? Có lẽ tôi đã đi ngủ quá muộn nên bị ảo giác.]
[Thì ra là tôi xem nhầm kênh. Đây không phải là phim khoa học mà là phim siêu nhiên.]
[Tuy nhiên, tôi là người thất học nên chỉ có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với chủ phòng, à không, đối với đại tiên bái phục!”]
[Thật đáng sợ, ban đêm sợ đến không dám ngủ, lúc vén chăn lên liền nhìn thấy Thẩm Triết, ôi không, là ly miêu.]
Sau khi hàng phục được con ly miêu tinh này, tôi hơi mệt nên tắt phát sóng trực tiếp.
Lúc rời khỏi, có người dùng tên Ngôi Sao Siêu May Mắn đã gửi tin nhắn cho tôi.
Nhưng hồn lực của tôi còn lại rất ít nên tôi không để ý đến.
Hơn nữa, tà khí của ly miêu này quá mạnh, tôi cần phải luyện chế nó rất nhiều mới có thể hấp thụ tu vi của nó.
Cùng lúc đó, bài viết về chuyện ly miêu hoán đổi thái tử trong vòng tròn Bắc Kinh lặng lẽ xuất hiện trên hot search.
Bình luận hot số một là: "Không biết kẻ phú nhị đại kém may mắn nào đã bị thay thế?"
5.
Ngày phát sóng trực tiếp thứ hai, trong phòng phát sóng trực tiếp có thêm rất nhiều người xem, phần lớn đều bị hấp dẫn bởi sự kiện của Thẩm Triết, cũng có một số ít là người xem hôm qua, hôm nay lại tới.
[Các anh em, các anh lại đến đây để chiêm ngưỡng đại sư à?]
[Tôi rất muốn đại sư vẽ chân dung của tôi, nhưng cảm giác thật kỳ lạ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-hoa-su/chuong-2.html.]
[Không cần vẽ chân dung, tôi biết bạn là người ngày hôm qua nóinếu Thẩm Triết là ly miêu thì mình là chuột.]
[Anh ơi, anh vẫn còn nhớ điều này. Hôm qua em chỉ thản nhiên nói thôi. Bây giờ em rất ngưỡng mộ đại sư]
……
Ngay khi vừa bắt đầu phát sóng, một khán giả tên Bạch Chỉ Lan, một fan hâm mộ đã trực tiếp gửi cho tôi 20 bản đồ kho báu.
Tôi bấm vào kết nối phát sóng trực tiếp, trước màn hình xuất hiện một người đàn ông đeo kính gọng vàng, sắc mặt tái nhợt, như đã lâu không nhìn thấy ánh sáng.
"Xin chào chủ phòng, cô có thể vẽ cho tôi một bức chân dung của nữ thần được không? Tôi đã không gặp cô ấy đã năm năm rồi, tôi muốn nhìn thấy cô ấy mặc bộ sườn xám màu tím một lần nữa."
Anh ta cầm một bức ảnh lên cho tôi xem, trên ảnh chụp một cô gái mặc váy lụa màu xanh nhạt, trông nhẹ nhàng thanh thoát.
Tôi luôn cảm thấy người phụ nữ này trông quen quen, nhưng tôi không thể nhớ mình đã gặp cô ấy ở đâu.
Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp buộc tôi phải tìm hiểu thêm.
[Người trong ảnh không phải là nữ diễn viên Bạch Chỉ Lan đã tuyên bố giã từ làng điện ảnh sao?]
[Kể từ khi Bạch Chỉ Lan giải nghệ năm năm trước, không còn vẻ đẹp cổ điển đích thực nào trong làng giải trí.]
[Nói mới nhớ, đã năm năm rồi tôi chưa thấy Bạch Chỉ Lan xuất hiện trên màn ảnh. Chủ phòng nên hứa với anh ấy, chúng tôi cũng muốn xem.]
Tôi nhìn Bạch Chỉ Lan trong ảnh, khuôn mặt xinh đẹp bình yên của cô ấy phủ lên một tia buồn bã, giống như một chiếc cốc thủy tinh dễ vỡ.
Tôi không khỏi cau mày nhìn người đàn ông với ý tứ không rõ ràng: "Anh có chắc chắn muốn tôi vẽ cô ấy không?"
Đôi môi mỏng không một chút m.á.u của anh ta nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn rồi."
Tôi cầm tụ linh bút, nhúng nó vào một ít mực cát màu tím, phác thảo lê tấm da dê, bức tranh này không khó vẽ, có thể hoàn thành chỉ trong ba hoặc hai nét.
Tôi đưa bức chân dung ra trước màn hình, người đàn ông đằng kia nhìn một cái rồi cười lớn: "Hahahahaha... cô đang vẽ cái gì vậy?"
Trong bức tranh chỉ có một cái bóng màu tím mơ hồ, nhưng không có phần thân dưới, chỉ lơ lửng trong không trung.
“Đây là Bạch Chỉ Lan.”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng tỏ vẻ khinh thường: “Hôm qua cô đã vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Triết, tôi vốn tưởng rằng cô là loại người có năng lực, nhưng bây giờ xem ra cô chỉ là một tên bịp vô tình phát hiện ra sự thật."
Tôi không tức giận khi anh ta hỏi tôi như vậy, tôi chỉ hỏi: "Vậy anh nghĩ cô ấy nên như thế nào?"
Trong mắt anh ta hiện lên một tia hồi tưởng và đau đớn không thể nhận ra: "Cô ấy chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc."
Trong phòng phát sóng trực tiếp fan của Bạch Chỉ Lan có chút không vui.
[Hãy để tôi chỉ cho bạn những gì bạn có thể làm. Bạn là người duy nhất thông minh. Bạn là một người rất thông minh.]
[Vừa rồi còn nói cô ấy là nữ thần, hiện tại lại nói là một người phụ nữ ngu ngốc, coi như đã rõ kẻ hai mặt như anh, anh trai.]
[Có vẻ như bạn đã quen thuộc với nữ thần. Trên thực tế, nữ thần có thể còn không biết bạn là con mèo hay con ch.ó nào.]
Bình luận tràn ngập những lời chửi bới, nhưng người đàn ông đeo kính gọng vàng dường như không để ý đến, có chút thất vọng nói với tôi: "Có vẻ như tôi đã kỳ vọng quá cao vào cô."
Sau đó anh ta tắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Màn hình tối sầm nhưng tôi biết anh ta vẫn chưa rời đi.
Rốt cuộc, anh ta thực sự muốn ai đó biết những gì anh ta đã làm.
Tôi nhìn thẳng vào camera, bình tĩnh nói: “Anh có chiếc dù nào có bề mặt ô mỏng manh như gelatin, tay cầm mịn như ngọc không?”