Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỳ gối - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-24 18:59:35
Lượt xem: 313

Nghe nàng nói, lòng ta thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng dường như ta có một sự quen thuộc và tin tưởng không thể giải thích được đối với nữ nhân đó. Ở Đại Tề, vũ cơ rất thấp kém, nếu biết một trong những công chúa học được kỹ năng tầm thường này, ta sợ rằng ta sẽ lại gây rắc rối.

"Mấy ngày nay có rất nhiều phiền toái, đừng lo lắng, sau này ta sẽ không đến nữa."

Khẽ cúi đầu về phía nữ nhân đó, ta nhớ ra bài hát thánh ca chỉ mới học được một nửa, trong lòng ta cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Đợi đã." Nữ nhân ngăn ta lại, như thể nàng đã quyết tâm rất nhiều: "Nếu công chúa thực sự muốn học múa, hãy đến đây mỗi ngày, ta sẽ dạy công chúa ở đây."

Số phận của ta với Trương ma ma bắt đầu từ ngày này.

Mặc dù ta gọi nàng là ma ma, nhưng thực sự nàng chưa đến ba mươi tuổi, bằng tuổi mẫu thân ta, nhưng vì kỹ năng múa xuất sắc của nàng, nàng đã là vũ cơ giỏi nhất trong Sở giáo phường.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tuy nhiên, nàng không bao giờ múa trước mặt hoàng đế.

Ta đã tận mắt chứng kiến nàng từ chối Trưởng giáo phường và giới thiệu một vũ cơ tài năng khác múa.

Lúc đó, nàng trông rất thờ ơ và nói rằng nàng đã già, không quen với múa và không dám vào cung vì sợ làm vấy bẩn mắt của quý tộc. Nhưng khi ta quay lại, ta có thể thấy rõ nụ cười chế giễu trên môi nàng.

“Chúng ta chỉ có thể múa nếu mình muốn, nhưng nếu chúng ta không muốn thì điều đó thật cứng nhắc và lố bịch”.

Đó là những gì nàng nói khi nàng dạy ta. Nếu không có tình cảm trong múa, điệu múa sẽ trở nên tàn nhẫn và lố bịch như một con rối bị mắc trên dây nếu mất đi linh hồn. Điều khó khăn nhất là đặt cảm xúc của mình vào đó, một số người được sinh ra để làm điều đó, và một số người, cả đời cũng không làm được.

9

Ta học với Trương ma ma trong năm năm, khi ta mười bốn tuổi, Trương ma ma nói rằng nàng không còn gì để dạy ta nữa.

Ta sững sờ: "Nhưng, nhưng vẫn còn rất nhiều động tác, nhiều điệu múa ta chưa học..."

"Người có thể tự mình học tất cả những thứ đó, người không cần ta."

Trương ma ma lần đầu tiên chạm vào đầu ta, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng có vẻ ngoài dịu dàng như vậy, khi nàng dạy ta múa, nàng nghiêm túc và khắc nghiệt, gần như không cười.

"Công chúa rất tài giỏi, người phải tiếp tục luyện tập, nhưng đừng... giống như mẫu thân người..."

Nửa câu sau của nàng rất mơ hồ, ta cũng không nghe rõ, nhưng ta biết rằng nàng sẽ không dạy ta nữa.

Sau khi về, ta nhờ Tô tỷ dạy ta cách làm bánh hạt dẻ. Ta nghĩ rằng ta đã bái sư trong năm năm nhưng thậm chí còn chưa dâng một tách trà, điều này thực sự xấu hổ.

Tô tỷ biết về chuyện học múa của ta, mặc dù lo lắng nhưng tỷ ấy không ngăn cản mà chỉ bảo ta đừng để mọi người phát hiện ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-goi/5.html.]

Nhiều năm qua, quan hệ của ta và công chúa Ninh Huệ không còn thân thiết như lúc ban đầu, nhưng tỷ ấy vẫn nghĩ cho ta, thỉnh thoảng gửi đồ cho ta, điều đó khiến cho các cung nữ không quá khắc nghiệt, cuộc sống của ta với Tô tỷ cũng tốt hơn nhiều.

Trong khi dạy ta hấp và nghiền hạt dẻ thành bột, Tô tỷ nói: "Sẽ tốt hơn nếu công chúa không học múa. Sau Tết Nguyên đán có thể coi là trưởng thành rồi, đến lúc đó, nô tỳ sẽ dùng tiền tiết kiệm bao năm qua của mình để cầu xin người của Hoàng hậu nương nương, nói vài lời tốt đẹp với người, xin Hoàng hậu nương nương tìm cho công chúa một gia đình tốt, để người có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai."

Khi nói lông mày nàng nhíu lại, nhưng ta chỉ nhận thấy những nếp nhăn ở khóe mắt nàng. Tô tỷ đã có tuổi, sau những năm tháng vất vả trong cung, cho dù chỉ mới hai mươi bốn tuổi cũng không còn trẻ nữa.

"Được, ta cũng sẽ cùng Tô tỷ xuất cung. Đến lúc đó, Tô tỷ sẽ không còn phải làm việc nữa, hưởng thụ hạnh phúc là được."

Nói đến đây, trong lòng ta có chút sợ hãi vô cớ. Xuất giá có thực sự là một điều tốt không? Hơn nữa, ai muốn một công chúa bị thất sủng như ta chứ?

Ta lấy bánh hạt dẻ hấp đi tìm Trương ma ma, nhưng lại thấy Sở giáo phường đang nhộn nhịp. Ta kéo một tiểu cung nữ hỏi vài câu, mới biết rằng hôm nay là lễ cài trâm của Công chúa Ninh Huệ, lễ ban ngày đã hoàn tất, buổi tối có yến tiệc sôi động dành cho triều thần.

Nhân tiện, ta nhớ ra tỷ tỷ đã phái người mời ta đến dự lễ, nhưng ta sợ lại gây rắc rối nên chỉ gửi quà chúc mừng chứ không đi.

"Có chuyện gì thế? Hồng Tiêu tỷ đột nhiên bị bong gân ở chân. Đêm nay ai sẽ dẫn dắt vũ hội?"

“Đúng vậy, chỉ có Hồng Tiêu tỷ mới có thể làm được phần cuối cùng, chúng ta cũng không ai làm được."

Hóa ra vũ cơ sẽ múa trong bữa tiệc xảy ra chuyện, nhất thời không tìm được người thay thế.

Khi ta tìm thấy Trương ma ma, nàng hơi cau mày, lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.

Tỷ tỷ chính là viên ngọc trong lòng bàn tay hoàng hậu, là người ở trên đỉnh trái tim nàng, còn con ngươi quý giá của đôi mắt, nếu yến tiệc chúc mừng nàng gặp trục trặc thì hoàng hậu nhất định sẽ tức giận, toàn bộ Sở giáo phường không thể trốn thoát.

Về "Phượng Hoàng trong chín ngày" tối nay, ngoài Hồng Tiêu, e rằng chỉ có Trương ma ma, người dạy nàng, mới múa được.

Ta biết Trương ma ma đang buồn bực, đặt bánh hạt dẻ xuống chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa, ta nghe thấy Trưởng giáo phường đang cố gắng thuyết phục Trương ma ma: "Nếu không được thì nàng phải đi, nếu tự tiện thay đổi vũ điệu, Hoàng hậu trách cứ thì toàn bộ giáo phường chúng ta sẽ bị trừng phạt. Ngươi có thể chịu được không?"

Trương ma ma sẽ không chịu được.

Ta đi theo nàng năm năm, làm sao có thể không biết nàng ngoài lạnh trong nóng, mặc dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng từ lâu nàng đã giáo phường như nhà, xem các nữ nhân ở đó như người nhà.

Nhưng ta cũng biết, nàng g--hét những kẻ quyền thế, múa vì bọn họ là đi ngược lại cảm xúc thật của nàng, có thể so sánh với sự sỉ nhục.

Vì vậy, ta nhìn Trương ma ma và Trưởng giáo phường, ta nói nhẹ nhàng và chắc chắn: "Ta sẽ làm."

Đúng rồi, là đệ tử tài năng nhất của Trương ma ma, ta cũng có thể múa.

 

Loading...