Quỳ gối - 23
Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:17:21
Lượt xem: 263
"Con thực sự đã yêu phải một nam nhân vô ơn và đầy tham vọng!"
Tỷ tỷ đang khóc, lời nói của tỷ như giọt máu, tất cả tình yêu, sự gắn bó mà tỷ từng có đã hóa thành hận thù sâu đậm. Giống như một thanh kiếm, lạnh hơn gió mùa đông.
Ninh Nhược Yến lùi về phía sau mấy bước, dường như không chịu nổi, cúi đầu xuống rồi nhanh chóng ngẩng lên, cầu xin.
"A Nhược, tất cả đều là lỗi của ta. Cho dù nàng có g--hét ta thì cũng đừng làm tổn thương bản thân. Hãy xuống trước nhé, được không?"
Cho đến giờ phút này, điều hắn quan tâm trong lòng chính là sự an toàn của tỷ tỷ, hắn có thể thâm tình đến mức nào thì ta cũng chỉ thấy cực kỳ mỉa mai. Đây không phải là tình yêu, tuyệt đối không phải! Chỉ là hắn muốn khoác lên mình một lớp vỏ bọc gọi là tình cảm cho sự tàn nhẫn của mình mà thôi!
"Xin công chúa giao nộp quốc ấn, tân hoàng sẽ không đối xử tệ với công chúa."
Người lên tiếng chính là phụ thân của Ninh Nhược Yến, Ninh Tường.
Hắn lạnh lùng và bình tĩnh nhìn tỷ tỷ, người gần như trở thành con dâu của mình mà không có chút cảm xúc nào.
Ngoài phụ tử Ninh gia, ta còn nhìn thấy nhiều vị đại thần quen thuộc mà ta đã gặp trong chuyến đi săn mùa thu và là người mà phụ hoàng ta từng tin tưởng.
Họ g--iết c--hết người thân của tỷ tỷ, phản bội Từ gia, cố gắng ép nữ nhân yếu đuối bất lực này từng bước giao nộp mọi thứ.
Những lời khuyên nhủ tưởng chừng như chẳng gì khác hơn là một mũi kim nhọn và độc nhất, xuyên qua mọi sự mềm mại và kỳ vọng.
Khóc xong, tỷ tỷ ta mới bình tĩnh lại, khi mọi nỗi buồn đau trên gương mặt tan biến, chỉ còn lại hư vô, giống như một bức tranh nhạt dần vào mực.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhìn tỷ tỷ như thế, ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Ta thoát khỏi sự khuyên răn của Bạch Lê, nhưng ta không biết mình lấy sức mạnh từ đâu đẩy mọi người trước mặt ra, đưa tay ra: "Tỷ tỷ, muội ở đây, nhìn muội đi."
Gió mùa thu đang thổi bay vạt hỉ phục đỏ như lửa của tỷ tỷ, nàng đang sụp đổ trên tường thành như một bông hoa nở bên vách núi, thanh tú và mong manh.
Nàng nhìn ta, đôi mắt im lặng như giếng cổ cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc.
"A Tú." Tỷ tỷ nhẹ nhàng gọi ta, thậm chí còn nở một nụ cười không khác gì thường ngày, vẫy tay: "Lại đây."
Ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều nên nhân cơ hội đó bước tới, cố gắng kéo nàng ra khỏi tường thành và đưa nàng về nơi an toàn.
Tỷ tỷ không từ chối sự đụng chạm của ta, thậm chí còn nắm lấy tay ta, lạnh lùng nhưng mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quy-goi/23.html.]
"Tỷ tỷ, tỷ có thể xuống với muội được không? Ở đây lạnh quá, muội sợ quá..."
Tỷ tỷ không cam lòng, tỷ lấy thứ gì đó ra khỏi cổ áo, mở lòng bàn tay ta rồi đặt vào đó.
"A Tú, tỷ tỷ có thể sẽ không nhìn thấy muội kết hôn. Đây là điều ta đã hứa với muội từ lâu. Ta sẽ trang điểm thêm cho hôn lễ của muội. Muội có thích không?"
Đó là một viên ngọc bích màu xanh lục, màu nước trong suốt và ấm áp khi chạm vào tay, ngay cả một người không hiểu về ngọc như ta cũng có thể cảm nhận được giá trị của nó.
"Muội không nhìn thấy gì cả? Tỷ tỷ nói nhảm cái gì?" Ta liều mạng lắc đầu, cố nở một nụ cười: "Tỷ cùng muội đi xuống, chúng ta..."
"Được." Tỷ tỷ gật đầu đơn giản và giơ tay xoa xoa thái dương của ta: "A Tú nói đúng, ta đã nói nhảm."
"Tỷ sẽ xuống, nhưng không phải bây giờ. A Tú đợi tỷ trước được không?"
Nó thật yên bình, sự bình tĩnh của tỷ tỷ khiến ta cảm thấy sợ hãi và ta không thể làm trái bất kỳ yêu cầu nào của nàng.
Nhìn thấy ta chậm rãi rời khỏi rìa tường thành, tỷ tỷ lại mỉm cười, sau đó sắc mặt lạnh lùng, lấy thứ gì đó từ trong tay ra, đặt vào lòng bàn tay.
"Đây chính là điều Ninh Tường muốn."
Bốn mặt của ngọc ấn ở đều được khắc hoa văn chín con rồng bao quanh các cột trụ, đây là ngọc ấn truyền thống của Đại Tề.
Ninh Tường không nhịn được bước tới, hai mắt sáng ngời: “Công chúa, tốt nhất là giao quốc ấn đi, nếu không thân thể mỏng manh của công chúa rất đắt đáng giá, e rằng nếu người chống cự quyết liệt cũng sẽ không tốt."
"Phụ thân!" Ninh Nhược Yến dường như không hài lòng với lời nói của Ninh Tường, nhưng dưới sự ép buộc của Ninh Tường, hắn không dám nói thêm gì nữa.
Hắn chỉ có thể nói với tỷ tỷ: “A Nhược, đưa quốc ấn cho ta đi, ta đảm bảo chúng ta sẽ giống như trước đây, chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn, chúng ta nhất định sẽ răng long đầu bạc, nàng tin ta, được chứ?"
Lời thú nhận và hứa hẹn của hắn không hề khiến tỷ tỷ cảm động chút nào, nàng chỉ nhìn Ninh Tường, chậm rãi gật đầu: “Thứ này trong tay ta vô dụng, nhưng nó là chứng nhận cho chủ nhân mới của ngươi lên ngôi. Ta có thể đưa nó cho ngươi nhưng ngươi hãy đưa ta và muội muội ra khỏi cung để đảm bảo an toàn cho chúng ta."
Ninh Tường không do dự quá lâu liền đồng ý: "Tốt nhất công chúa nên suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần công chúa có thể giao quốc ấn ra, ta sẽ không để công chúa gặp rắc rối."
Chẳng bao lâu, cổng thành dưới chân chúng ta đã mở ra, binh sĩ nhường đường cho chúng ta đi.
"A Tú, muội ra khỏi cung trước để chờ ta, chờ muội an toàn rời đi. Ta sẽ đưa cho họ quốc ấn, và ta sẽ đến với muội."