Quốc Công Phu Nhân Ngày Thường Lười Biếng - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-28 20:22:36
Lượt xem: 1,311
8
Ca ca và Tống tỷ tỷ đại hôn, tiệc cưới được tổ chức ở phủ Trấn quốc tướng quân.
Ta và Biên Hạc cùng nhau đi dự tiệc, ta đã lâu không đến phủ này, có vẻ như có vài thứ đã thay đổi nhưng cũng có vẻ như chưa từng thay đổi.
Từ khi Hoàng thượng lâm bệnh nặng, Thái tử thất thế, Biên Hạc vẫn luôn cẩn thận, hắn cũng đã lâu không đến những nơi náo nhiệt như thế này.
Hắn cùng những đại thần kia nâng ly chúc tụng, ta một mình đi về phía cây đa lớn, xích đu vẫn còn đó, người bên cạnh xích đu, lúc này cũng đang ở đó.
Ta thong thả bước tới, hành lễ với người trước mặt, tay chàng đưa ra không chạm tới ta, từ từ rút về.
Môi chàng mấp máy nhưng không phát ra tiếng.
Ta phá vỡ sự im lặng.
"Đa tạ Hoàng thượng ban hôn cho ca ca."
"Tống Chiêu đã nghĩ thông suốt, Ương Ương, sao nàng không thể nghĩ thông suốt được chứ."
Ta gật đầu cười nhạt, lại hành lễ với Hoàng thượng, quay người đi về phía đám đông.
Ta vốn tưởng, dựa vào mối quan hệ giữa Quốc công phủ và Thái tử, lại dựa vào mối quan hệ thông gia giữa phủ Trấn quốc công và phủ Quốc công, ta, cha và ca ca chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Nhưng cuối cùng, chúng ta đều không sao, Tống tỷ tỷ và ca ca cuối cùng cũng thành đôi thành cặp.
Ta và Tống tỷ tỷ không giống nhau.
Không, hẳn là Lý Túc Hoài và ca ca không giống nhau.
Ca ca là tướng quân, chỉ lo ra trận g.i.ế.c địch, huynh ấy không để ý đến việc Tống tỷ tỷ đã từng gả đi một lần.
Lý Túc Hoài cũng sẽ không để ý đến việc ta đã từng gả đi một lần nhưng chàng là Hoàng đế, chàng không thể giống như ca ca chỉ quan tâm đến người trước mắt, chàng phải để ý đến quần thần trong triều, phải để ý đến bách tính thiên hạ, chàng không thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạ.
Ban cáo mệnh cho ta, đã là sự bù đắp tốt nhất mà chàng có thể dành cho ta.
Sau khi trở về từ phủ Trấn quốc tướng quân, ta và Biên Hạc phát hiện Trương Bảo Nhi tự vẫn trong phòng.
Ta tưởng Biên Hạc sẽ khóc lóc thảm thiết nhưng không.
Hắn chỉ đứng im ở cửa nhìn Trương Bảo Nhi bị treo bằng lụa trắng, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Lư di nương nói Quốc công gia không có ở phủ, không ai dám đưa Trương Bảo Nhi xuống, cũng không ai dám đi báo tin ở tiệc cưới của Trấn quốc tướng quân.
Ta ra lệnh cho mấy nha hoàn đưa Trương Bảo Nhi xuống, hỏi Biên Hạc nên xử lý hậu sự như thế nào.
Hắn như thể mất đi một thϊếp thất không có tình cảm, nói mọi chuyện đều do ta quyết định.
Sau khi chôn cất Trương Bảo Nhi, ta mới nghe Tống tỷ tỷ nói, Biên Hạc vì Trương Bảo Nhi lừa dối hắn, trong lòng vẫn luôn có một cái gai.
Quan trọng hơn là, Biên Hạc vì Trương Bảo Nhi mà mắc bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quoc-cong-phu-nhan-ngay-thuong-luoi-bieng/chuong-8.html.]
"Chuyện riêng tư như vậy, sao tỷ lại biết được."
"Hôm đó ta thấy Quốc công gia vì chuyện Trương Bảo Nhi lừa dối mà nổi giận nên đã để ý đến động tĩnh của hai người họ."
"Ta tìm lang trung hôm đó khám bệnh cho Trương Bảo Nhi hỏi thăm, nhét cho ông ta ít bạc, lang trung nói Trương Bảo Nhi mắc bệnh."
Anan
"Vài ngày sau, có một lang trung đi ra từ cửa sau của Quốc công phủ, là lang trung khám bệnh cho Quốc công gia, ta đã cho hẳn một nén bạc, mới biết được Quốc công gia mắc bệnh giống Trương Bảo Nhi."
Ta không khỏi thở dài, e rằng không lâu nữa, Quốc công phủ chỉ còn lại ta và Lư di nương làm bạn.
Đêm xuống, Biên Hạc gõ cửa phòng ta, hắn nói thấy từ khi ta vào phủ đã bạc đãi ta, muốn bù đắp một chút.
"Quốc công gia, dạo này ta ngủ không yên đã gọi Lư di nương đến ngủ cùng, ngài vào e là không tiện."
Hắn do dự ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn rời đi.
Ta dặn Lư di nương, bất kể Quốc công gia lấy lý do gì muốn cùng nàng ấy chung phòng đều không được đồng ý.
Ta và Lư di nương trong một tháng tìm đủ mọi lý do, hẳn hắn đã biết chúng ta biết chuyện hắn mắc bệnh.
Một sáng nọ, có rất nhiều nha hoàn, tiểu tư và lang trung ra vào phòng hắn.
Hắn sắp không còn sống được nữa rồi.
Hôm đó hắn kéo thân thể bệnh tật đến phòng ta, hồi lâu không nói gì, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Ta gọi lang trung đến, lang trung nói, hắn không sống được đến tháng sau.
Ta nói chuyện này với ca ca, ca ca xin ý chỉ của Hoàng thượng, cho phép ta và Biên Hạc hòa ly, trên thánh chỉ cũng nói, Lư di nương có thể tự quyết định có muốn ở lại Quốc công phủ hay không.
Ta hỏi ý kiến Lư di nương, nàng ấy đồng ý đến Giang Nam cùng ta.
Chưa đợi Biên Hạc qua đời, ta và Lư di nương đã thu dọn đồ đạc, tìm một ngôi nhà nhỏ ở Giang Nam.
"Tân Nguyệt, nếu muội gặp được người ưng ý ở Giang Nam, ta sẽ đứng ra chủ trì hôn sự cho muội."
"Tỷ tỷ, nghe nói Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa lập hậu, tỷ thật sự không muốn quay về kinh thành sao?"
"Ta còn chưa thưởng ngoạn hết cảnh đẹp của Giang Nam."
Nàng ấy bảo ta đóng cửa nhà nhỏ lại, rồi vào phòng ngủ.
Ta đi đến chiếc xích đu mới dựng trong nhà nhỏ, lắc lư từng chút một.
Ngoài cửa có hai bóng đen, không giống với bóng tối hôm qua nhưng lại giống với bóng tối hôm kia.
Cho dù mở cửa nhà nhỏ, ta ngồi một mình trên xích đu cả đêm cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Trời vừa hửng sáng, ta nhìn mặt trăng dần lặn về phía tây, kéo lại chiếc áo choàng màu trăng nhạt mà Nhẫn Đông đã không đốt, vẫn ấm áp như lần đầu chàng khoác áo choàng lên người ta.
Ta ngủ thiếp đi trên xích đu, chờ mặt trời lên cao.
-END-