Quay ngược thời gian - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:19:37
Lượt xem: 685
Chu Ngân còn chưa tìm thấy thì đột nhiên "bà chủ thuê nhà" cao giọng nói: "Tuổi còn nhỏ không lo học hành, mà đi lừa được bà đây?"
"Hả?"
Tôi giật nảy mình, nhìn thấy bà ấy chỉ vào đồng xu tôi vừa đưa: "Dùng tiền giả cũng phải dùng loại tốt một chút, mấy năm nữa hãy đưa cho tôi đồng xu sản xuất vào năm 2000."
Tôi lấy xem, lập tức hoảng hốt. Tôi căn bản không nghĩ tới nhân dân tệ có ghi ngày sản xuất.
"Không phải, bà nghe tôi giải thích..."
"Giải thích cái gì mà giải thích, rốt cuộc có tiền trả không, không có tiền thì giải thích với cảnh sát đi."
Nói xong còn túm cổ tôi lôi ra ngoài.
Cả người tôi bị túm lảo đảo một cái, nếu bị đưa đến cục cảnh sát, tôi đây hoàn toàn không có cách nào giải thích.
Lúc này Chu Ngân hình như vừa quét dọn phòng tắm xong, tôi lập tức cầu cứu: "Chu Ngân, cứu tôi!"
Bà chủ phản ứng đầu tiên: "Hai người quen nhau?”
Tôi vội vàng gật đầu. Hơn nữa dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Chu Ngân.
Sau đó chợt nghe anh không chút thay đổi nói ba chữ: "Tôi không quen!"
Đồ đáng ghét, thật sự không có chút phong thái lịch sự như lúc về già!
Tiếng chửi rủa của bà chủ càng lúc càng lớn, tôi bám vào khung cửa sống c.h.ế.t không chịu đi ra ngoài.
Trong lúc giằng co, Chu Ngân lấy từ trong túi ra hai đồng tiền: "Tôi trả tiền cho cô ấy."
Nghe nói như thế, bàn tay nắm chặt cánh tay tôi đột nhiên bỏ ra. Tôi nhất thời không đứng vững rồi té ngã.
Người phụ nữ trung niên thay đổi sắc mặt trông chốc lát khôi phục lại khuôn mặt tươi cười "Trả là tốt rồi, cậu đi đi."
Chu Ngân cúi đầu đeo túi lên lưng, cũng định ra ngoài.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bà chủ thuê nhà kia ở phía sau nói to: "Nói trước, cậu là thay mẹ tới đây làm công. Lúc trước bà ấy sinh bệnh xin nghỉ hai ngày, hôm nay coi như cậu tới làm thay, tôi không trừ lương của bà ấy là tốt rồi, cũng sẽ không trả công cho cậu đâu."
Chu Ngân không quay đầu lại, cũng không biết là không nghe thấy, hay là không muốn để ý đến.
Tôi sợ lần này lại mất dấu, ôm m.ô.n.g từ trên mặt đất bò dậy, cũng vội vàng chạy ra ngoài.
"Chu Ngân!" Tôi gọi anh.
Đối phương quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng không chút ấm áp.
"Đừng đi theo tôi."
Tôi cười nói: "Tôi phải trả lại tiền cho anh nữa."
Tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói không cần.
Không nghĩ tới anh đứng lại, nói với giọng mỉa mai: "Đi tắm còn trả tiền giả, bây giờ cô có tiền chắc?"
"Không có, nhưng tôi có thể dùng phương thức khác trả lại cho anh."
Chu Ngân chỉ chỉ vòng tay vàng của tôi: "Vậy được, dùng cái này trả đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quay-nguoc-thoi-gian/2.html.]
Chiếc vòng tay bằng vàng này là một trong những món quà mà tôi được tặng khi kết hôn cùng với Chu Ngân lúc già.
Người đàn ông này rất hào phóng, mỗi một thứ tặng tôi đều rất đắt tiền.
Nghĩ vậy tôi có chút ngây người, Chu Ngân hiểu lầm, cười khẩy rồi quay đầu đi.
Tôi cắn răng một cái trực tiếp tháo vòng tay xuống: "Của anh đây."
Lần này đến lượt Chu Ngân ngây người.
Tôi trừng mắt nhìn, khuôn mặt tươi cười dịu dàng: "Hôm nay anh ở nhà tắm hôn tôi vì vậy phải chịu trách nhiệm với tôi. Vòng tay này, coi như là của hồi môn của tôi được không?"
Nhắc tới chuyện này, Chu Ngân rùng mình: "Rõ ràng là cô..."
"Là tôi chủ động hôn anh, cho nên tôi cần chịu trách nhiệm với anh?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Vậy coi như đây lễ hỏi tôi cho anh, anh đưa tôi về nhà đi."
Chu Ngân:...
03
"Anh đi chậm lại chút."
Màn đêm buông xuống, trên con đường chật hẹp chỉ có hai chúng tôi. Chu Ngân sải bước dài, tôi phải chạy mới theo kịp anh.
"Không theo kịp thì cút xa một chút."
Tôi phát hiện Chu Ngân khi còn trẻ rất hay tức giận.
Trước kia tôi và anh ấy lúc già ở với nhau, đừng nói đến tức giận mà ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói ra.
Bây giờ thì hay rồi. Tôi cắn răng vung nắm đ.ấ.m về hướng bóng lưng anh.
Chờ anh khởi nghiệp thành công, quẹt thẻ của anh cũng không đủ để giải tỏa nỗi giận trong lòng tôi!
Thấy tôi không lên tiếng, Chu Ngân mới quay đầu lại.
Ánh trăng làm nổi lên sườn mặt đầy đẹp mắt của anh. Tôi vội vàng nhe răng trợn mắt cười với anh.
Anh mím môi, quay đầu nói một câu: "Chân ngắn".
Sao, không đuổi được tôi đi liền bắt đầu chê bai à?
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tôi phát hiện Chu Ngân đang đi chậm lại.
Đi được một đoạn đường dài, khi bắp chân tôi bắt đầu đau nhức thì cuối cùng Chu Ngân cũng dừng lại.
Trước mặt là một tòa nhà chung cư. Nhìn vẻ ngoài của tòa nhà này, chưa bị sụp đổ thì thật đúng là kỳ tích khoa học.
"Cô chỉ có thể ở đây một đêm." Chu Ngân nhìn về phía tôi, tôi không dám trái lời, vội vàng gật đầu.
Anh lấy chìa khóa ra, nhỏ giọng nói: "Cô chờ ở cửa, lát nữa tôi sẽ ra gọi cô."
Sự lén lút này cũng giống như việc tôi sợ bị bố mẹ phát hiện khi gọi đồ ăn đêm.
"Hôm nay sao lại về muộn thế?" Nghe thanh âm, tôi đoán người nói chuyện hẳn là mẹ chống chưa từng gặp mặt kia của tôi.