Quan tướng phủ - Mị dương - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:29:59
Lượt xem: 44
Mặc dù tôi hiểu rằng Trần Hằng phải chịu trách nhiệm về mọi việc, nhưng tôi vẫn không thể bỏ đi.
Nếu không sẽ càng có nhiều người bị thương, trong đó có Phùng Niệm vô tội nhất.
Rốt cuộc, tôi đã chính mắt nhìn thấy vu sư.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, tôi lại không khỏi nghĩ đến chiếc phong bì và bức ảnh.
Không ai biết hiện tại Lưu Hân ở đâu, chỉ có một địa chỉ trên ảnh nhưng tôi phải chắc chắn rằng địa chỉ này là đúng hay sai trước khi thực hiện bước tiếp theo. Nếu không, rất có thể sẽ rơi vào bẫy.
Tôi không tin rằng thực sự có những người không có việc gì làm và chụp những bức ảnh này chỉ để làm người tốt mà không đòi hỏi sự đền đáp gì cả.
Trời lúc này đã tối rồi.
Ít nhất qua hôm nay rồi lại tính tiếp. Đang suy nghĩ, hắn liền gặp Phùng Niệm đang đi về phía mình.
Bên cạnh cô là một chàng trai cao ráo, đẹp trai.
"Sư phụ, đây là em trai của tôi, tên là A Hoa."
"Nhà hắn ở gần đây, tôi dự định ở nhà hắn, đi lại bệnh viện chăm sóc chồng cũng thuận tiện, cô xem có gì cần chú ý không?"
Phùng Niệm vừa dứt lời, A Hoa chào tôi và đưa tay về phía tôi.
Nhìn anh ta, tôi choáng váng. Nếu chính anh ta là người gửi bức ảnh thì mọi chuyện dường như đều có lý.
"Tất nhiên là tốt rồi."
Tôi mỉm cười và đưa tay ra bắt tay anh ta.
Sau đó, tôi bảo Phùng Niệm quay lại phòng bệnh trước, rồi dẫn A Hoa đến cầu thang.
"A Phúc sư phụ, ngài có gì muốn nói sao?"
A Hoa cung kính nói.
“Anh biết bao nhiêu về Lưu Hân?” Tôi dựa vào cửa nhìn anh ta nói với giọng trầm.
Anh ta sửng sốt một lúc rồi sắc mặt tối sầm lại.
“Chị gái tôi có biết chuyện này không?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta im lặng một lúc, rút điếu thuốc ra châm lửa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói.
“Lưu Hân là bạn cùng lớp của tôi.”
“Tôi đã thích cô ấy được nửa năm rồi.”
Nghe được hai câu này, tôi ngẩn người, không khỏi thẳng người.
"Nhưng đừng hiểu lầm, tôi chỉ thích cô ấy khi tôi không biết rõ cô ấy là ai.”
“Đừng nhìn vẻ ngoài ngây thơ của cô ấy, thực ra cô ấy chỉ là một con bướm xã hội, một cô gái “bán hoa”. Chỉ cần cô ấy tan học, tôi có thể nhìn thấy cô ấy lên xe của những người đàn ông khác nhau, không bao giờ giống nhau."
"Cho nên khi tôi nhìn thấy cô ấy đi cùng với Trần Hằng, tôi thực sự rất tức giận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-tuong-phu-mi-duong/chuong-7.html.]
“Nhưng tôi chưa bao giờ nói với chị gái. Chị gái tôi dù sao cũng mới kết hôn chưa đầy ba năm, còn chưa có con, chị gái tôi sức khỏe không tốt, không chịu nổi đả kích này.”
“Tôi chỉ bí mật đi gặp Trần Hằng, cảnh cáo anh ta chia tay với Lưu Hân.”
“Anh ta đã hứa với tôi, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.”
“Chắc là vì tổ tiên của tôi đã hiển linh, không thể chịu đựng được những gì anh ta đã làm nên anh ta đã phải chịu tội.”
“Aiii, anh ta đáng bị như vậy.”
Nghe thấy điều này, tôi cau mày.
“Anh viết địa chỉ trên ảnh à?”
Anh ta quay đầu lại nhìn tôi đầy nghi ngờ. "Ảnh? Ảnh nào?"
Lời nói của A Hoa khiến tôi sửng sốt.
Không phải lời của anh ta...
Trong lòng tôi chợt nảy sinh một dự cảm không lành.
Ngay sau đó, tiếng kêu cứu của một y tá vang lên từ hành lang.
Phòng bệnh!
Tim tôi run lên, vội lao ra khỏi cầu thang!
"Bang!"
Tôi chạy quá nhanh, một chiếc xe đẩy đã bị tôi tông trúng.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Tôi nhanh chóng giúp y tá nâng xe đẩy lên rồi chạy vào phòng bệnh!
Lúc này phòng bệnh đã hỗn loạn.
Trần Hằng bất động nhìn trần nhà, máy đo nhịp tim là một đường thẳng không có d.a.o động. Một y tá đã bay qua Trần Hằng, thực hiện hồi sức tim phổi. Phùng Niệm ngã gục trong nhà vệ sinh.
“Người nhà đâu?”
“Tôi ở đây!”
A Hoa vẻ mặt đầy hoảng sợ bước tới thương lượng với y tá.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy chiếc chuông trên bàn.
Nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng hối hận.
Là Lưu Hân!
Cô ta khẳng định đã tới đây. Chỉ không chú ý một chút..
Cô ta... Đợi đã...
Tôi đột nhiên quay người lại, đúng lúc này, trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cô y tá vừa bị tôi đụng ngã.