Quán Trà Kinh Dị - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-12 21:54:41
Lượt xem: 32
Sau một khoảng lặng kéo dài, tôi chỉ nhận được lời từ chối lạnh lùng từ Lý Tử.
"Chúng ta là chị em."
Tôi không cam lòng.
"Chúng ta không có quan hệ huyết thống, có thể ở bên nhau mà. Chị, quay về đi, mắt em đã được chữa khỏi rồi, sau này để em kiếm tiền nuôi chị."
Lý Tử cười, nhưng là một nụ cười chế nhạo.
Cô ấy dùng ngón tay đã được làm móng chỉ vào tóc của mình.
"Đây là tóc mà sáng nay chị vừa uốn, em biết tốn bao nhiêu tiền không? Tám trăm."
Cô ấy lại chỉ vào đôi môi đỏ của mình.
"Son môi, năm trăm."
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Lý Tử tiếp tục chỉ xuống các món đồ khác, miệng không ngừng báo giá.
"Khuyên tai, hai nghìn tám."
"Dây chuyền, mười bốn nghìn."
"Nhẫn, ba mươi tám nghìn."
...
Đến cuối cùng, tổng giá trị trang phục trên người Lý Tử ít nhất là mười vạn.
Lý Tử nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ một hỏi tôi.
"Em có nuôi nổi không?"
Mặt tôi đỏ bừng. Một người không học hành như tôi, phải làm việc bao nhiêu năm mới có thể mua nổi những thứ này?
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tự ti mạnh mẽ, Lý Tử và tôi đã không còn cùng một con đường nữa.
"Tiểu Nhàn, em biết trước khi vào trại trẻ mồ côi, chị có một đứa em trai, nó trông rất giống em..."
Lý Tử không nói tiếp, nhưng tôi đã hiểu được ý cô ấy. Tôi chỉ là người thay thế cho đứa em trai đã mất của cô ấy, là chỗ dựa tinh thần giúp cô ấy sống tiếp, nhưng bây giờ, cô ấy không cần tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-tra-kinh-di/chuong-4.html.]
Lý Tử nhét cho tôi một ít tiền rồi rời khỏi nhà hàng, trước khi đi cô ấy để lại một câu.
"Sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."
Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống. Sau khi khóc một lúc, tôi đứng dậy đuổi theo, không mang theo bộ quần áo mà Lý Tử đã mua cho tôi.
Chạy ra khỏi trung tâm thương mại, từ xa tôi thấy Lý Tử đá một người ăn xin rồi lên taxi rời đi.
Tôi đứng giữa cơn gió lạnh, tay chân bối rối, cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Không biết đã bao lâu, tôi bị một giọng nói hơi khàn làm cho tỉnh lại.
"Chàng trai trẻ, lau nước mắt đi, mắt vừa mới chữa khỏi, đừng để bị lạnh quá mà hỏng nữa."
Tôi vội vàng lau nước mắt và nhìn người vừa nói chuyện với mình. Đó là một ông lão tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo bông rách nát, lưng còng, tay cầm một cái bát sứ vỡ.
Đó chính là người ăn xin mà Lý Tử vừa đá.
Tôi ngạc nhiên hỏi ông ta.
"Ông ơi, sao ông biết trước đây mắt cháu bị hỏng?"
Ông lão cười hề hề nói với tôi.
"Ông già này hồi trẻ có học một chút về tướng mạo, mắt cháu nhìn rõ nhưng không tập trung, chắc chắn là mới vừa chữa khỏi mắt."
Ông lão lắc lắc cái bát chỉ có vài đồng xu.
"Thương ông già này chút, cho ít tiền mua cơm ăn?"
Tôi móc ra tiền mà Lý Tử đưa, toàn là những tờ tiền đỏ mới tinh. Tôi do dự một chút rồi rút ra một tờ, chuẩn bị cho ông lão.
Không ngờ, sau khi nhận tiền, ông lão lại rút thêm một tờ nữa từ tay tôi.
"Mấy ngày rồi không hút thuốc, coi như cho ông già đỡ thèm chút nhé!"
Thấy tôi định giật lại tiền, ông lão nhanh chóng nhét tiền vào trong cạp quần của mình.
"Chàng trai, ông già này cũng không lấy không tiền của cháu, để ông xem tướng mạo của cháu thế nào?"
Ông ta nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi tặc lưỡi.
"Chậc chậc, chàng trai, cô gái vừa rồi bỏ cháu đi cũng đừng trách cô ấy. Nếu cô ấy theo cháu, không chừng trong ba năm nữa sẽ phải bỏ mạng. Tướng tinh Thiên Sát Cô Tinh, ai đi gần cháu thì người đó sẽ phải chết."