QUAN TÀI SẮT KHÓA HỒN - Chương 5 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-09-14 08:50:29
Lượt xem: 220
17.
Giọng tôi run lên vì phấn khích.
Lưu Tình Vân là bạn cùng lớp cấp ba và là bạn gái của tôi.
Hai chúng tôi lên liền ở bên nhau. Tất nhiên, vì yêu sớm nên cả hai đều học kém nên đã trượt kỳ thi.
Tôi về nhà theo bà học tiếp quản cửa hàng, bắt đầu học làm người giấy, làm hương và bán quan tài.
Gia đình Tình Vân mở xưởng gia đình chuyên làm đồ thủ công bằng tre.
Hai chúng tôi nói đùa với nhau rằng có thể coi chúng tôi là thế hệ doanh nhân thứ hai.
Dù không giàu có nhưng chúng tôi có tay nghề, không lo ăn uống.
Đôi tay của Tình Vân đặc biệt khéo léo, cô ấy có thể làm ra một số chiếc giỏ tre và đồ vật nhỏ tinh xảo.
Cô ấy cũng đến cửa hàng của tôi để giúp tôi làm những người giấy khi cô ấy rảnh rỗi.
Những bức tượng bằng giấy mà cô ấy làm trông giống như thật và đẹp hơn những bức tượng tôi làm.
Bố mẹ tôi rất quý cô ấy và không muốn gì hơn ngoài việc chúng tôi đính hôn khi chúng tôi bước sang tuổi 20.
Nhưng một ngày nọ, Tình Vân đột nhiên biến mất. Gia đình tôi và nhà cô ấy đã tìm kiếm gần như tất cả những nơi cô ấy có thể đến nhưng chúng tôi không thể tìm thấy cô ấy.
Nơi này rất lạc hậu, khắp nơi đều không có camera như ở các thành phố lớn.
Có nhiều đoạn đường núi mà bạn có thể đi bộ rất lâu mà không thấy một bóng người.
Chúng tôi đã gọi cảnh sát và cảnh sát đã giúp chúng tôi tìm kiếm rất lâu, nhưng Tình Vân dường như đã bốc hơi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng gặp lại Tình Vân sẽ trong hoàn cảnh này.
Khi cô ấy nghe thấy tôi gọi Lưu Tình Vân, trên mặt cô ấy hiện lên một tia bối rối.
Tôi lau nước mắt, chịu đựng đau đớn, đem quỷ ảnh của cô ấy đánh tiêu tán vài phần rồi mới thu cô ấy vào trong bình hồ lô.
Trần Cương cũng là khách hàng của cửa hàng tôi vào thời điểm đó, nhưng hắn không đến cửa hàng chúng tôi thường xuyên.
Tôi không bao giờ ngờ rằng, người mà tôi tìm trên trời dưới đất cũng không được, lại ở trong nhà của hắn.
Nghĩ đến cái ch. ế. t thê thảm của Tình Vân, tôi nóng lòng muốn gi. ế. t Trần Cương ngay bây giờ.
Chẳng trách hắn ta đến cửa hàng của tôi để đặt quan tài sắt, Tình Vân đã c.h.ế.t oan uổng, mặc dù Trần Cương đã sử dụng bùa phép để biến thành một quỷ nô, nhưng khi quỷ thể của Tình Vân trở nên mạnh mẽ hơn, sớm muộn gì cũng sẽ cắn lại Trần Cương.
Đặt Tình Vân vào quan tài sắt có thể hạn chế sức mạnh của cô ấy.
Để cô ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ do Trần Cương giao, không cần sợ đôi cánh cứng cáp mà không thể sai khiến được.
18.
Tôi lẻn đến nhà Trần Cương và chui vào container.
Sau khi lau sạch vết mực trên quan tài, tôi lật người bước vào quan tài.
Quả nhiên có người đã đóng một chiếc đinh vào hộp sọ của Tình Vân, tôi rút chiếc đinh ra.
Lại phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giải phóng dây trói trên người cô, sau đó mới thả Tình Vân ra khỏi hồ lô.
"A Minh, là anh sao?" Tình Vân mặc váy đỏ, xinh đẹp như hoa trà nở rộ.
Nước mắt tôi rơi xuống: "Tình Vân, tất cả đều là lỗi của anh khi khiến em đau khổ..."
Tình Vân đưa tay ra lau nước mắt cho tôi, nhưng cô ấy lại đặt nó xuống giữa chừng.
"A Minh, chúng ta đi thôi." Tình Vân nhàn nhạt thở dài, "em không muốn tay của anh nhuốm máu. Xin anh nhanh chóng rời đi, em muốn đi báo thù."
Đúng lúc này, ở đằng xa có tiếng còi xe.
Tôi nhìn sâu vào Tình Vân trèo qua bức tường ra khỏi sân.
Bây giờ là một xã hội pháp trị, tôi có thể đối phó với Trần Cương, nhưng sau đó sẽ để lại rất nhiều rắc rối.
Vì vậy, tôi đã gọi cảnh sát trước khi đến đây, Tình Vân biến thành một con quỷ và bay lên tầng hai, tình cờ bị một nhóm cảnh sát bước ra khỏi xe nhìn chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-tai-sat-khoa-hon/chuong-5-het.html.]
"Trời ơi! Quỷ a!"
Hai người cảnh sát sợ đến mức ngã xuống đất. Tôi cũng giả vờ sợ hãi nói: "Các đồng chí cảnh sát, các anh đến rồi. Tôi đã bảo các anh là ngôi nhà này có chuyện gì đó không ổn, hóa ra là có nữ quỷ!"
Tôi nói với cảnh sát rằng tôi đến từ một ngôi làng khác, bởi vì Trần Cương đã đặt mua một chiếc quan tài từ cửa hàng của tôi, nhưng tôi không có đủ vật liệu và không thể quyết định được kích thước nên tôi đến làng để bàn bạc với Trần Cương.
Khi đến làng, tôi cứu được Hồng Thúy Phân bị rơi xuống nước.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà họ một lúc, tôi định về nhà, tôi nghĩ lại, vì tôi đã đến làng của Trần Cương nên tôi cũng có thể thử vận may ở nhà Trần Cương.
Nếu hắn vẫn còn thức thì tôi sẽ không phải đi thêm một chuyến nào nữa.
Kết quả là vừa đến trước cửa nhà Trần Cương, đã nghe thấy trong nhà một giọng nữ rất chói tai, có người kêu cứu.
Thế là tôi gọi cảnh sát và đợi ở ngoài sân chờ cảnh sát đến.
19.
Vì vừa nhìn thấy nữ quỷ nên viên cảnh sát trẻ tuổi không dám vào sân chút nào.
Sau đó tôi chỉ đơn giản là đi đánh thức trưởng thôn, trưởng thôn liền gọi mấy chàng trai trẻ khỏe đến nhà Trần Cương.
Mọi người vừa bước vào cửa, nhìn thấy quan tài trong thùng container đều rất sốc.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Trần Cương tính tình nóng nảy, thu mình nên mọi người trong làng đều có chút sợ hãi.
Vì vậy, sau khi hắn sống ở làng nhiều năm như vậy, hầu như không có ai đến nhà hắn, Trần Cương mới nghênh ngang như vậy mà đặt quan tài ở nhà trong nhiều năm.
Tôi đến gần quan tài với đôi mắt đỏ hoe, trong quan tài có một chiếc ví cũ màu đỏ.
Chiếc ví này được tôi tặng cho Tình Vân, trong đó có ảnh của cô ấy.
Dưới sự dẫn đầu của viên cảnh sát già, cuối cùng nhóm chúng tôi cũng đẩy được cửa chính và đi lên tầng hai.
Trần Cương được nhìn thấy trần truồng treo trên xà nhà, với một vũng nước tiểu màu vàng còn sót lại trên mặt đất.
Vẻ mặt của hắn vừa hung dữ vừa kinh hãi, như thể trước khi ch. ế. t hắn đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.
Một vụ án mạng xảy ra tại thị trấn yên bình và thanh bình, khiến hai người thiệt mạng.
Cả làng sôi sục, cảnh sát lục soát quan tài, họ sớm tìm ra danh tính thực sự của Tình Vân.
Mặt khác, Trần Cương bị phán đoán là đã tự sát vì sợ phạm tội.
Dù sao việc bị nữ quỷ g. iế. t ch. ế. t cũng không thể nói công khai được.
Vào một ngày mưa u ám, trong cơn mưa phùn tôi ôm chân dung Tình Vân lên núi.
Cha mẹ cô ấy bật khóc. Mặc dù Tình Vân đã mất tích nhiều năm nhưng trong lòng họ vẫn có một tia hy vọng.
Tôi cụp mắt xuống, rải từng nắm đất lên quan tài trong hố.
Tình Vân, em sẽ không bao giờ đau khổ nữa.
Sau đám tang, tôi từ chối sự sắp xếp của bố mẹ, đến tiệm quan tài một mình.
Tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh, nụ cười quyến rũ, khuôn mặt hung dữ và xương cốt của Lưu Tình 5 đều hiện ra trước mắt tôi.
Chính tôi đã làm tổn thương cô ấy, nếu không phải tôi đưa cô ấy đến cửa hàng, cô ấy đã không gặp được Trần Cương.
Đương nhiên, cô ấy sẽ không bị Trần Cương nhắm tới và bị hại.
Tôi làm tổn thương cô ấy, tôi là thủ phạm.
“Haizz,” một tiếng thở dài yếu ớt vang lên,
“Trương Hiểu Minh, anh có thể đừng để tâm những chuyện vụn vặt như vậy được không?”
Tôi kinh hãi ngồi dậy, nhìn thấy một người giấy đứng trong góc vặn vẹo cổ, sau đó giơ hai tay lên, cuối cùng dùng chân đi về phía tôi, bước đến chỗ tôi, người giấy đã biến thành Tình Vân trong trẻo như năm 18 tuổi.
"Đồ ngốc, em về rồi.”
–Hoàn–