Quản Lẩu Trên Đồi - 6
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:41:48
Lượt xem: 286
Vừa về đến nhà thì Đại lại thấy một cái bóng thập thò qua cửa hàng, anh lớn tiếng hỏi nhưng không có ai trả lời. Đến khi anh dừng xe máy trước cửa thì người kia đã bỏ đi, rõ ràng đi mà nhanh như chạy, điều mà làm Đại mất hồn vía nữa chính là người kia chính là cô gái ướt mưa mà anh đã gặp 2 lần trên đường xuống đồi.
Quái thế, đi bộ mà nhanh hơn cả xe máy à, cơ mà Đại cũng là một tay lái lụa chứ không phải dạng vừa đâu. Thấy thế Đại bực tức quá nên lại muốn đuổi theo người nọ, chỉ là vừa định đuổi thì Quang trong nhà gọi giật ngược ra ngoài, Đại vừa vào nhà rồi nhìn ra đã chẳng thấy bóng người kia đâu. Lúc này Đại hơi hỗn loạn, anh hỏi Quang: “Mày ở nhà nãy giờ có thấy đứa nào đứng rình mò trước cửa không?”
“Ai thèm rình ăn trộm bình gas mà làm gì chứ. Lẽ nào anh nhớ thương ma nữa kia nên thấy cô ta tìm đến cửa à?”
Quang vừa nói xong thì ăn ngay một đạp của Đại, rõ ràng là biết Quang nói đùa nhưng Đại nghe có ý. Sau đó anh còn cấm chỉ không cho Quang nhắc tới chuyện ma quái trong cửa tiệm nữa. Đại nói cửa tiệm bán gas là lửa, mà ma quỷ thì thường rất sợ lửa, không thể nào có chuyện gì xảy ra được.
Nói như thế, nhưng hôm sau Đại lắp một cái camera ngay trước cửa, cũng xem như dễ dòm ngó hơn. Vốn là chân cuồng đi, Đại lại chạy lên đồi hóng chuyện. Quốc nói người mất tích kia vẫn chưa tìm thấy, cũng không hỏi ra được điều gì, nhưng đêm qua công an đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ của điện thoại người mất tích.
“Là ai gọi đến?”
“Lúc ấy công an đã kết nối máy nghe lén, nhưng đầu dây bên kia không nói một lời nào. Thậm chí đều là những âm thanh la hét rung rợn cùng với gió lớn. Khi tra số điện thoại kia đến từ đâu thì không tra ra được, đó là một số ảo, cũng không định vị được gọi đến từ đâu.”
“Có ma à? Ngay cả công an cũng không điều tra được, không lẽ ma không sợ công an sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-lau-tren-doi/6.html.]
Nghe Đại hỏi mấy câu ngớ ngẩn, tạm thời Quốc cũng không nói gì. Đại nói tiếp: “Vậy anh là nhà ngoại cảm, anh không giúp tìm kiếm sao.”
“Tôi là người tìm xác, nhưng hiện giờ bên công an vẫn chưa kết luận là tử vong nên tôi không giúp được gì, cũng không được phép đi theo bởi người nhà nạn nhân sợ xúi quẩy.”
Quốc trầm giọng nói, Đại gật gật đầu rồi nói tiếp: “Một ngày một đêm rồi mà vẫn không có kết quả, bên dưới đồi cũng đâu phải hang rồng miệng hổ gì đâu sao lại không tìm được chứ. Huống hồ gì đám người kia đi chung cũng chẳng có tâm gì hết, đến sáng hôm sau mới báo công an.”
“Trong này đâu có gì quay lại, công an vẫn đang nghi ngờ nhóm người đi cùng, họ đang tạm giữ để điều tra. Nhưng mà bọn họ lại cắm trại ngay cái chỗ ấy mới lạ, chỗ đó rõ ràng không thích hơp để cắm trại.”
“Anh nói tôi mới nhớ, đó là nơi anh đốt vàng mã mà đúng không. Lẽ nào ma quỷ xui khiến họ ư?”
“Cũng chưa chắc! Tôi đã gặp qua mấy người họ, trong đó có một người rất giống với tôi, cũng làm nghề giống tôi. Chỉ là hiện tại tôi chưa có cách tiếp cận để hỏi công an về lí lịch của họ.”
Nghe Quốc nói xong Đại lại ngơ ra, anh nói: “Vậy là rất có khả năng người kia cố ý cắm trại ở đó à. Người mất tích kia có liên quan tới người kia?”
“Suỵt! Bé cái mồm anh thôi, cẩn thận vạ miệng đấy. Chúng ta chỉ đoán già đóan non thôi, kết quả vẫn phải đợi công an điều tra mới biết được…”
Còn chưa dứt câu Quốc đã đưa tay ngăn Đại đừng làm ồn, anh nhìn ra ngoài đường rồi bảo Đại nhìn theo. Hai người họ đều nhìn thấy người mà Quốc nghi là nhà ngoại cảm vừa đi qua, lẽ ra giờ này anh ta phải ở trong đồn chứ sao lại ra đây được. Hai người chậm rãi men theo phía sau, người kia không phát hiện, anh ta vừa đi vừa làm cái gì đó. Hai người đi theo đến chỗ cắm trại kia, quả nhiên là anh ta có vấn đề. Anh ta dừng lại ngay chỗ đấy, sau đó giơ tay múa chân làm bùa làm phép gì.