Quản Lẩu Trên Đồi - 28
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:47:36
Lượt xem: 154
Động tác nhanh và dứt khoác, không ai nghĩ tới với cái chân giả mới lắp kia của chú Phùng mà ông vẫn có thể nhanh nhẹn đến như vậy. Xem ra trước đây ông đúng là một người không đơn giản, thảo nào người dân ở đây lại kính trọng ông như vậy. Con quỷ kia rống lên một tiếng thảm thiết rồi đứng dậy chạy ra ngoài cửa, My nãy giờ vẫn đang ngơ ngác nhìn thấy bóng Minh với cả thân đầy m.á.u chó chạy vụt qua mình, sau khi vừa ra khỏi cửa đã hòa lẫn vào màn sương đêm dày đặc mất tăm.
Đại c.h.ế.t đứng tại chỗ, sợ mất cả mật nhìn một màn kia diễn ra. Đợi sau khi chú Phùng đến lay thì anh mới miễn cưỡng nhúc nhích thân mình. My thấy cảnh này liền muốn đóng cửa nhưng chú Phùng lại nói: “Dẫn ma nữ kia vào.”
Không biết có phải vì pha cứu người cực đỉnh ban nãy của chú Phùng hay không mà bây giờ ai nấy đều xóa bỏ nghi ngờ đối với chú Phùng mà răm rắp làm theo. Ma nữ ban nãy sợ mất hồn mất vía bây giờ mới dám thò đầu ra rồi đi vào nhà, nhìn thấy Đại lắp bắp muốn ngăn cản thì chú Phùng nói: “Nó chỉ là một con ma ngơ ngác thì làm gì hại được đến ai chứ. Phùng ta vốn không định xen vào nhưng thấy các cháu quá đỗi chật vật đành phải giúp đỡ một phen, xem như là tích chút công đức.”
Cuộc nói chuyện “thân mật” giữa chú Phùng và ma nữ kia không có ai làm phiền. Đương nhiên cũng phải tắt đèn tối thui thì ma nữ mới có thể xuất hiện được, nếu như ma mà chường mặt ra giữa trời sáng trưng thì liệu có phải là vô lí quá không. Mọi người đều được chú Phùng bảo lánh mặt, một phần cũng là vì ông sợ mọi người ở cạnh sẽ bị ăn mòn dương khí không đáng.
Chỉ có My là được ngồi lại bên cạnh nghe ngóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-lau-tren-doi/28.html.]
Sau khi ma nữ rời đi, chú Phùng mới bảo My gọi hai người kia xuống rồi nói: “Bạn của các cháu chắc có lẽ bị nhốt ở đâu đó thôi, khi tỉnh lại hẳn là sẽ tự mò về nhà. Chỉ sợ bị dắt đi vào rừng sâu quá sẽ bị dã thú ăn thịt. Nhưng các cháu cứ yên tâm đi, nếu Phùng ta đã giúp các cháu đến đây thì sẽ giúp các cháu tìm người bạn kia. Ngày mai ta sẽ nhờ những người quen biết vào rừng tìm giúp.”
“Cảm ơn chú, chúng cháu cảm ơn chú rất nhiều. Thế nhưng…”
Quốc bỏ dở câu nói khiến chú Phùng quay sang nhìn My, ông nói: “Lúc ở quán lẩu ta đã biết là cháu rình rập ở đó. Có phải các cháu cũng nghĩ là ta có liên quan hay không?”
Cả ba người á khẩu vì bị chú Phùng nói trúng tim đen. Chú Phùng bật cười, ông nói: “Các cháu thấy cái chân này của ta rồi chứ gì. Có biết vì sao không, là vị bị con rắn tinh cắn, độc lan ra không thể không cắt bỏ chân đấy.”
“Rắn tinh, chú đang nói đến rắn tinh gì thế ạ. Rắn tinh chẳng phải chỉ là ở trong truyền thuyết thôi hay sao?”
Nghe Quốc hỏi, chú Phùng lắc đầu nói: “Các cháu làm nghề ngoại cảm này đều là học qua trường lớp nên không tin mấy chuyện mê tín có đúng không. Để ta nói cho các cháu hiểu, quán lẩu kia trước đây vốn dĩ là của Phùng ta. Hơn hai tháng trước vào một đêm mưa bão gây sạt lỡ đất, có một con rắn tinh đã bò vào trong quán. Lúc đó ta vừa nhìn đã biết là nó không bình thường nhưng đến lúc nó biến thành đầu người thì ta đã ngã ngửa. Mặc dù ta ở trên đồi này đã hơn nửa cuộc đời, chuyện gì từng thấy nhưng con rắn có đầu người thế kia thì đúng là lần đầu. Sau khi giao tiếp đôi câu ta mới biết con rắn tinh đó đến từ hang động bên kia, bởi vì nguyên nhân nào đó mà nó đến đây tuyên chiến, muốn giành lấy quán lẩu đó của ta.”