Quản Lẩu Trên Đồi - 26
Cập nhật lúc: 2024-06-14 09:15:27
Lượt xem: 142
Sau khi chú Phùng vừa đi khỏi thì bên dưới lại xuất hiện thêm người đi lên, có vẻ như bọn chúng sắp mở cửa hàng rồi. Không thể điều tra được gì, My đành đi trước tránh đánh rắn động cỏ. Sau khi về nhà, My kể hết tất cả những gì mình thấy cho mọi người biết, nghe xong ai cũng trầm ngâm không biết nói gì cho phải.
“Chú Phùng kia rốt cuộc là người như thế nào vậy. Mọi người kính trọng ông ta như vậy kia mà, lẽ nào ông ta chính là ma quỷ đội lốt người ư?”
Đại rất thắc mắc bây giờ anh hơi lo lắng vì chú Phùng kia nói sẽ đến tìm anh. Quốc nhìn ra lo lắng của Đại, anh nói: “Bây giờ chúng ta xuống đồi ăn cơm, sau đó đi tìm hiểu một chút rồi về tiệm của Đại. Buổi tối trên đường không an toàn, từ bây giờ chúng ta hạn chế đi lại vào buổi tối đi.”
Vừa ăn sáng, bốn người họ lại đến tiệm ăn ban sáng ăn tiếp, may mà chỗ này bọn họ mở cả ngày. Ông chú chủ quán vừa nhìn thấy đã nhận ra Đại, sau khi bưng đồ ăn ra thì ông liền kéo ghế ngồi xuống đối diện bọn họ mà hỏi: “Ban sáng tôi nghe thấy cậu nói là đêm qua nhà cậu bị ma quỷ gõ cửa cả đêm. Cậu nói liệu có phải sự thật không hay chỉ muốn gây sự chú ý thế?”
Đại cười khổ, anh nói: “Chú ơi chú, cháu sợ mất cả mật người đây này. Cháu mở cửa tiệm gas bên kia chân đồi nay đã được một năm rồi mà mới gặp chuyện đó lần đầu đấy. Chú nghĩ xem cháu đang yên đang lành sau lại tự nói mình như thế, cháu cũng đâu phải dân đen ở đâu tới mà muốn lan truyền tin tức bậy bạ chứ có đúng không?”
Ông chú chủ quán trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy là những gì chú Phùng nói đều là sự thật rồi, không biết bao giờ bọn chúng tìm đến đây nữa. Những ngày tháng sau này không biết phải sống sao đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-lau-tren-doi/26.html.]
“Chú này, bọn cháu muốn hỏi thăm chú Phùng kia là ai vậy, sao trông có vẻ tất cả mọi người đều kính trọng chú ấy như vậy.”
Quốc đẩy mắt kính cận, hành động ấy tuy rằng bình thường nhưng tạo dựng được sự tin tưởng rất lớn từ đối phương. Nghe anh hỏi, chú chủ quán không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức: “Chú Phùng chỉ là một người bình thường thôi, nhà ông ấy ở trên kia. Chúng tôi yêu quý ông ấy chỉ vì tấm lòng nhân hậu. Các cậu cũng biết nơi núi đồi hẻo lánh này kia mà, ông ấy tuy không hành nghê thầy bói nhưng ông ấy rất giỏi trong mấy việc này. Người dân ở nơi đây chưa từng có ai là chưa được ông ấy giúp đỡ cả. Ở nơi này nếu như muốn sống bình thường thì rất khó, mà thuở ông cha ta đều cắm đất ở đây thì chúng tôi cũng đâu thể bỏ đi xứ khác được.”
Nói rồi chú quay sang nói với Đại: “Cậu từ xứ khác đến mà ở đây được một năm không gặp chuyện gì là hiếm gặp lắm đó.”
Ai cũng nói vậy khiến Đại cảm thấy tự hào hết sức, anh nói: “Nhưng bây giờ cháu bị quấy còn nặng hơn mọi người. Không biết làm cách nào để nhờ chú ấy giúp đỡ bây giờ.”
Chú chủ quán tặc lưỡi rồi nói: “Yên tâm đi, dường như ban sáng ông ấy đã biết được tình hình của cậu rồi. Nếu như đã biết rồi thì ông ấy nhất định sẽ giúp.”
Cả đám cứ lưỡng lự không biết có nên nói về quán lẩu kia hay không nhưng cuối cùng lại thôi, ăn xong rồi thì quay về nhà Đại chờ đợi. Thời gian cứ thế trôi qua một cách chậm chạp, vẫn không thấy chú Phùng ghé như đã hứa. Trời cũng đã chập tối, cả bọn chẳng dám đi ra ngoài lung tung nữa mà đóng kín cửa ăn lẩu.
Cả bọn còn chưa ăn được mấy miếng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cả năm người to mắt nhìn nhau, chắc là đang suy nghĩ xem nên bảo ai ra mới cửa thì phải.