Quản Lẩu Trên Đồi - 13
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:47:31
Lượt xem: 116
Tất cả mọi người đều nghe ra sự sợ hãi qua điện thoại của Quang chứ không phải anh ta đang đùa. Đại đành trấn an Quang: “Anh về ngay bây giờ, mày mau vào trong nhà đi, đóng chặt cửa phòng ngủ lại.”
Nói xong thì bốn người nhìn nhau, Đại hỏi: “Mọi người có thể giúp tôi không?”
Cơ hội tốt như thế này đương nhiên là không bỏ qua được. Trong nhóm ba người kia thì Minh chịu trách nhiệm điều tra người sống, Quốc chịu trách nhiệm tìm xác và My thì lợi hại hơn hết, cô nàng có thể nhìn thấy những bóng ma lảng vảng mà người khác không thể nhìn thấy được. Bốn người hai chiếc xe máy phi nhanh xuống đồi, Đại chịu trách nhiệm chở My đi trước.
Đi ngang đoạn đường mà Đại đã kể là gặp cô gái nọ, My dặn anh tắt đèn và chạy thật chậm nhưng cô lại chẳng thể thấy cô gái kia mà chỉ thấy những bóng ma vất vưởng khác bay bay xung quanh. May mà My rất biết giữ mồm miệng, cô cũng đã hơi quen mấy thứ này nên mới không hét lên sợ hãi.
Nói thật là lần đầu tiên My đến những nơi như thế này. Đường đồi hoang vắng không có lấy một ánh đèn hay ngôi nhà nào, gió sương thì mù mờ mà còn nhìn thấy những “bạn” trắng tinh đang bay bay xung quanh thì My cũng hãi lắm, nhưng may mà có Đại bên cạnh nên cô mới miễn cưỡng im lặng nhưng cũng chẳng dám nhìn nhiều.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vì Đại đã quen đường và cũng lo lắng cho Quang ở nhà nên cũng chạy nhanh hơn mà bỏ xa Quốc và Minh. My ngoảnh đầu nhìn lại vẫn không thấy ánh đèn xe của hai người họ đâu. Cô hơi sợ nên kéo kéo áo Đại rồi nói: “Anh mở đèn xe lên đi, chạy chậm lại chờ hai người kia nữa để họ lạc đường.”
My nói giảm nói tránh sợ Đại sợ, nhưng mãi một lúc vẫn chưa thấy Đại mở đèn xe, cô gấp gáp nói: “Anh giỡn với tôi hả, sao anh không mở đèn xe đi. Cẩn thận gây tai nạn bây giờ.”
Mấy phút nữa trôi qua mà Đại vẫn không có dấu hiệu giảm tốc độ, thậm chí đèn xe cũng chưa thấy mở. Mấy “bạn” trắng trắng kia không bình thường nữa, My cảm thấy họ đã để ý đến mình, cô còn chẳng dám mở mắt mà dùng sức cấu vào eo Đại rồi nói: “Anh giỡn nhây quá rồi đó. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-lau-tren-doi/13.html.]
“Suỵt! Em im lặng dùm cái được không. Tôi đang cảm thấy quái lạ đây nè.”
Đại nói nhỏ, My cảm thấy mọi chuyện chẳng lành rồi, biết thế cô đã chẳng bảo Đại đi nhanh và tắt đèn để tìm cô gái kia. Cô cảm thấy cả người Đại như đang run lên nên cũng cố gắng hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Đèn xe không mở được, và tốc độ cũng chẳng giảm được!”
“Hỏng rồi!”
Nghe My nói như vậy làm Đại còn run hơn. May mà tay lái của anh khá là cứng, nếu không chắc giờ này hai người đã lủi vào một gốc cây nào đó rồi. Anh hít sâu một hơi khí lạnh rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả My, hai người kia còn chạy phía sau không em?”
“Hai người họ không thấy đâu rồi. Em nghĩ là chúng ta bị ma trêu rồi.”
“Em nghĩ hay em nhìn thấy vậy?”
“Em nhìn thấy!”