Quần Hạ Chi Thần - C10
Cập nhật lúc: 2024-08-21 13:19:26
Lượt xem: 1,053
Ta tiếp tục nói:
“Còn một việc nữa… phía Dung Vân Uyên, ngươi đích thân đi nói với hắn.”
Nghe đến ba chữ “Dung Vân Uyên,” Tề Cảnh Trạch hiện lên vài phần không vui trên mặt.
Nhưng chỉ cần ta nhẹ nhàng nói một câu “Nghe lời,” hắn liền ngoan ngoãn rời đi.
Trong sân yên tĩnh, lúc này chỉ còn lại một mình ta.
Trăng sắp lặn, nhưng mặt trời chưa mọc.
Ta nhìn lên bầu trời đen kịt, nở một nụ cười.
---
Đối với Cố Thời Dục, ngày mai là lễ phong hậu của ta.
Nhưng đối với ta, đó là cơ hội ngàn năm có một để khởi binh.
Trong lễ phong hậu, Hoàng đế và các đại thần trong triều đều sẽ có mặt.
Lúc đó, chính là lúc Tề Cảnh Trạch có thể dẫn quân vào cung mà bắt hết bọn họ.
Kế hoạch ban đầu của ta là để Tề Cảnh Trạch kiểm soát mọi người trước.
Sau đó để Dung Vân Uyên xuất hiện, với tư cách quốc sư tuyên bố rằng hắn đã cảm ứng được thiên ý, rằng ta mới chính là Thiên mệnh nữ tử.
Tiếp theo, sẽ thuận theo lẽ thường mà biến lễ phong hậu thành lễ đăng cơ của ta.
Chỉ có một biến số duy nhất trong kế hoạch này.
Đó là ta bị giam cầm trong cung sâu, xung quanh đều là người của Cố Thời Dục.
Không thể liên lạc ngay lập tức với thế giới bên ngoài.
Chiến trường thay đổi trong chớp mắt, chỉ cần một sơ suất nhỏ là có thể dẫn đến cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Uyển Tịch lại vô tình giúp ta một tay.
Nàng ta nói rằng ta chỉ là thế thân, nàng ta mới xứng làm Hoàng hậu, ta suýt chút nữa không nhịn được mà cười.
Thế thân thì đã sao? Hoàng hậu thì đã sao?
Ta chưa từng để tâm.
Thứ ta muốn, chưa bao giờ là tình yêu của một người đàn ông.
Mà là quyền lực đứng trên vạn người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/quan-ha-chi-than/c10.html.]
Ta không muốn làm Hoàng hậu của Cố Thời Dục.
Cũng chẳng hứng thú gì với cái gọi là “nguyện được một lòng người, bạc đầu không xa rời.”
Khi mẫu thân ta bị thiếp thất của phụ thân bức tử, ta đã thề rằng, đời này chỉ cầu quyền lực, không muốn chút tình cảm nào.
Dù là Cố Thời Dục, Dung Vân Uyên hay Tề Cảnh Trạch, tất cả cũng chỉ là những quân cờ trên con đường ta tiến tới.
Ta yêu quyền lực mà Cố Thời Dục có thể mang lại cho ta;
Anan
Yêu thế lực mà danh xưng Tiên sư của Dung Vân Uyên có thể tạo ra cho ta;
Yêu tài võ nghệ xuất sắc và binh quyền mà Tề Cảnh Trạch có thể dùng để phục vụ ta.
Nhưng đối với tình yêu của bọn họ, ta lại không hề quan tâm.
Bởi vì, tình cảm chân thành luôn là thứ dễ thay đổi nhất.
Trước đây bọn họ yêu Thẩm Uyển Tịch đến vậy, nhưng thoắt cái lại có thể yêu ta, coi nàng như rác rưởi.
Ai có thể đảm bảo, trong những năm tháng dài dằng dặc sắp tới, bọn họ sẽ không yêu người khác?
Ta tuyệt đối sẽ không giao số phận của mình vào tay người khác.
So với việc làm Hoàng hậu, được vạn người yêu thương, ta vẫn thích tự mình làm Hoàng đế, thức dậy nắm trong tay quyền thiên hạ hơn.
---
Cuộc binh biến này, thành công còn dễ dàng hơn ta tưởng.
Vì quá lo lắng cho ta, Cố Thời Dục tự mình dẫn theo một trăm thị vệ ra khỏi cung tìm kiếm.
Kết quả là nhanh chóng bị người của Tề Cảnh Trạch bắt giữ.
Thị vệ bị g.i.ế.c sạch, còn Cố Thời Dục thì bị giam lại.
Kinh thành nhanh chóng bị Tề Cảnh Trạch kiểm soát.
Vì Cố Thời Dục đang nằm trong tay, các đại thần không hề chống cự mà lập tức đầu hàng.
Còn Dung Vân Uyên thì dùng pháp thuật tạo ra dị tượng kỳ lạ.
Khi dân chúng trong thành còn đang hoang mang sợ hãi, hắn đã đứng trên tường thành với dáng vẻ của một tiên nhân.
Tuyên bố rằng mình đã cảm nhận được thiên ý, rằng ta mới chính là người được Thiên mệnh chỉ định.
Như vậy, ta đã thành công đăng cơ xưng đế.
Ta biết, mọi chuyện còn chưa kết thúc.