Quá trình làm phi tần của tôi - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-06-18 23:34:15
Lượt xem: 208
Phiên ngoại 1
Trước hết nói về thuyền của tôi và Tiêu Kỳ đi.
Thuyền của hai chúng tôi, đúng như dự đoán, chúng tôi chèo vài lần mới đến bờ.
Thật sự...... một lời khó nói hết.
Tôi ước gì tôi có thể dán một miếng băng cứu thương lên đầu.
Lúc đầu tôi thực sự không thể nghĩ tới điều đó và đã đuổi hắn ra ngoài nhiều lần.
Những gì hắn nói được thì đều làm được, phi tần trong hậu cung đều cho xuất cung, giải tán hoàn toàn hậu cung, không thể để những người phụ nữ trong hậu cung sống như góa bụa được phải không?
Sau này tôi không chắc bản thân mình sẽ không trở nên độc ác.
Nào!
Tôi suýt ngã trong đêm đầu tiên.
Trước hết, ý thức của tôi lại đi trước ý chí của tôi, trong đầu tôi lập tức phàn nàn: "Xấu quá..."
Sắc mặt Tiêu Kỳ lập tức trở nên không tốt.
"Nàng có thấy cái nào đẹp không?"
Tôi định nói không, nhưng ý thức của tôi lại trỗi dậy: "Tất nhiên rồi."
"Không phải!" Nhưng để giữ mốì mối quan hệ vợ chồng hòa hợp, tôi nhanh chóng giải thích,
"Thiếp đã xem qua những thứ như vậy... thứ gì đó giống như bức ảnh k.h.i.ê.u d.â.m vậy."
Thực ra tất cả kiến thức về giới tính của tôi tất cả đều từ Porn.
Tiêu Kỳ nhếch khóe miệng và nhéo cằm tôi:
"Vậy nàng nghĩ xem người đẹp sẽ trông như thế nào?"
Trong não của tôi xuất hiện ra lời mô tả mà Porn đã từng nói với tôi.
Muốn chết.
Tôi đá hắn ra: "Chàng có tới không? Nếu không thiếp đi ngủ!"
Cuối cùng đương nhiên cũng tới.
Tôi bị Tiêu Kỳ lừa đem hết những suy nghĩ trong đầu nói ra.
Haiz, quên chuyện này đi, như nào tiếp theo còn phải xem suy nghĩ của tác giả.
Việc Tiêu Kỳ phân phát hậu cung, vấp phải không ít sự phản đối.
Và thỉnh thoảng sẽ bị hắn cho người lôi ra ngoài phạt đánh cho tới chết.
Ngày hôm đó tôi mang canh đến Cần Chính điện và nghe thấy âm thanh khác từ bên trong phát ra
"Bệ hạ hai mươi mốt tuổi, không có con cái, đây là quốc sự ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc!"
"Ái khanh, ngươi đây là cảm thấy trẫm đã già sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/qua-trinh-lam-phi-tan-cua-toi/ngoai-truyen.html.]
"Vi thần không dám!"
"Nếu đã không dám thì mau lui đi."
"Nhưng.. ."
"Ai, không phải là trẫm không muốn có con." Tiểu Kỳ thở dài.
Tôi: Hả?
"Trẫm mắc phải bện khó mà nói ra, chỉ đối với hoàng hậu mới đứng lên được."
Tôi:……………………
"Ái khanh cho trẫm lời khuyên chứ?"
"Hoặc ái khanh có thể tự mình làm hoàng đế!"
Tôi lập tức bỏ chạy cùng bát canh..
Thứ lỗi vì ta đánh giá quá thấp điểm mấu chốt của Tiêu Kỳ
Thực sự là cái gì cũng dám nói ra...
…
Mùa xuân năm sau, cuối cùng tôi cũng có thai.
Hoàng thượng cùng với dân chúng đều vui mừng khôn siết.
Tiêu Kỳ đưa tôi đến chùa để cầu phúc.
Người ta kể rằng vị cao tăng tu hành lâu năm đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi và Tiểu Kỳ.
Khi ra về, chúng tôi được tặng hai chiếc châm tóc rồng phượng.
Điều đáng kinh ngạc là sau khi cài nó lên, chúng tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của nhau nữa.
Tôi và Tiểu Kỳ đã thử rất nhiều lần, nhưng chỉ cần tôi đeo cài chiếc châm thì hắn không thể nghe thấy suy nghĩ của tôi.
Tương tự, ngay cả khi hắn cài chiếc châm, tôi cũng không thể nghe được suy nghĩ của hắn.
Vì thế tôi ra lệnh cưỡng chế phải đeo, để công bằng mà nói cả hai chúng tôi đều cùng đeo nó.
Đặc biệt là vào thời điểm đó.
Cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng đã trở lại bình thường.
Ít nhất tôi có thể chọn giữa bình thường và bất thường.
Một ngày nọ tôi thức dậy trong vòng tay của Tiêu Kỳ, lúc này hắn đang cởi áo choàng thì chiếc châm cài tóc kia rơi xuống đất.
Tôi với tay tới nhặt nó lên.
Lại bị hắn một phen kéo trở lại.
Tôi nghe thấy một giọng nói mà đã rất lâu rồi tôi không nghe thấy: "Thanh Thanh, trẫm thấy rất vui cho nàng."
Rồi hắn hôn tôi.