Quá khứ và hiện tại - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:25:46
Lượt xem: 1,364
3
Tình cảm có nhiều hơn nữa, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cũng bị mài mòn hầu như không còn.
Từ Nhan hưởng thụ nỗ lực theo đuổi hắn của tôi, không cự tuyệt, cũng không chịu trách nhiệm. Thỉnh thoảng cho tôi thêm một viên kẹo để thắp lên hy vọng trong đống tro tàn của tôi.
Tôi mở nhật ký trò chuyện với hắn mấy năm nay, gần như đều là tôi tự lẩm bẩm quan tâm hắn. Nhật ký trò chuyện chiếm rất nhiều dung lượng, nhưng vì có vài câu trả lời lẻ tẻ của hắn nên tôi không nỡ xóa.
Tôi xoá nó từng cái một.
Avatar màu đen trong danh sách bạn bè đột nhiên nhảy lên đầu. Sau khi gửi lại vội vàng thu hồi. Là bạn bè cùng phòng với Từ Nhan, Phong Húc. Có lẽ là chế giễu tôi.
Xem lại nhật ký nói chuyện phiếm của tôi và người này đều là hỏi thăm động thái và hành tung của Từ Nhan. Phong Húc không ngó lơ tôi, mà là:
Phong Húc: [Thư Thanh, cô không thể không thích cậu ta sao?]
Còn tôi mỗi lần đều như đinh đóng cột trả lời: [Không có khả năng!]
Thích Từ Nhan dường như đã trở thành một thói quen. Lần này Từ Nhan tái hợp với người yêu cũ, bạn bè của hắn chắc chắn đã biết, đang chờ xem chuyện cười của tôi.
Tôi dứt khoát chủ động nói: [Muốn xóa thì xóa đi.]
Phía bên kia hiện lên chữ “Đang nhập”, nhưng mãi không thấy gửi tin nhắn lại.
Tôi cũng không nhìn điện thoại nữa.
4
Hứa Nam Lỵ cả đêm không về ngủ.
Khi đến lớp, tôi thấy cô ta mặc quần áo của ngày hôm qua, trên bàn đặt một phần cháo ngũ cốc nóng hổi.
“Dạ dày tôi không tốt, bạn trai cố ý mua cho tôi.” Người nói có tâm, người nghe không có hứng thú.
“Nhà hàng cháo này rất đông khách, phải dậy đặc biệt sớm mới có thể mua được.”
Trước kia đều là tôi dậy sớm xếp hàng, đi chuẩn bị cho Từ Nhan. Thì ra Từ Nhan cũng sẽ chủ động mua bữa sáng cho người ta.
Tôi cười: “Dạ dày không tốt, ăn nhiều một chút.”, rồi không nhìn cô ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/qua-khu-va-hien-tai/2.html.]
Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt lớn, Hứa Nam Lỵ “hừ” một tiếng.
Tám giờ sáng hôm nay là môn tự chọn của giáo sư Thẩm. Lần đầu tiên nhìn thấy phòng học có chỗ trống. Giáo sư Thẩm là chuyên gia tiếng tăm lừng lẫy trong giới Trung y, ra khỏi trường học là một chuyên gia ít nhất phải xếp hàng nửa năm mới được gặp.
Chỗ ngồi trong lớp học này rất khó đăng ký, tôi giúp Từ Nhan đăng ký được, hắn lại không tới. Dù sao thì phòng học cũng rất đông, thiếu một người như hắn cũng không ai phát hiện được. Chỉ là lần này, chỗ trống bên cạnh tôi có một người ngồi xuống.
Các đường nét trên khuôn mặt khỏe khoắn, lông mày sắc nét, như là cảm nhận được tôi đang nhìn. Người này hơi liếc mắt nhìn tôi, sau đó không chút do dự dời tầm mắt đi: “Đừng tự mình đa tình. Toàn bộ phòng học chỉ còn lại một chỗ ngồi bên cạnh cậu.”
Tôi nhận ra anh ta, là Phong Húc. Bạn cùng phòng của Từ Nhan.
Mỗi lần tôi đi tìm Từ Nhan, anh ta đều ở bên cạnh Từ Nhan.
Thỉnh thoảng lại cười khẩy với tôi: “Bị gọi là l.i.ế.m chó rất vui vẻ sao?”
Giọng anh ta rất trầm, cảm giác chế giễu khi nói lời này mạnh hơn bất cứ ai.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị gọi là l.i.ế.m chó, tôi chỉ xem như không nghe thấy. Cho nên lần này, tôi vẫn không có phản ứng với anh ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chỉ có điều lúc điểm danh, hai chúng tôi đồng thời giơ tay điểm danh cho Từ Nhan. Cả lớp gần như thoáng cái đã nhìn về phía hai chúng tôi. Tôi vô thức thu tay lại. Bình thường điểm danh thay cho Từ Nhan quen rồi, nghe thấy tên của hắn phản xạ có điều kiện giơ tay lên.
Thần sắc vốn vững vàng của người bên cạnh thoáng cái thay đổi.
“Từ Nhan có bảo cô điểm danh thay đâu, cậu ta đã có bạn gái rồi. Thư Thanh, sao cô lại thích làm làm l.i.ế.m chó như vậy?”
“Tại sao mọi người lại cảm thấy hành vi theo đuổi người mình thích là l.i.ế.m chó?”,
tôi đột nhiên nhìn lại, người nọ bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt bị tôi nhìn thấu.
Tai Phong Húc nhanh chóng đỏ lên. Anh ta nói: “Cậu ta không thừa nhận cô là bạn gái, cô còn hỏi han ân cần với cậu ta, không phải l.i.ế.m chó thì là cái gì?”
Nhưng không ngờ tôi lại cuối đầu xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm cây bút nước trong tay. Đó là món quà lúc học trung học Từ Nhan tiện tay tặng cho tôi, tôi cẩn thận giữ gìn đến bây giờ.
Tôi nắm chặt bút nước trong lòng bàn tay, đột nhiên ngẩng đầu, người kia cau mày, tôi lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Vậy nếu em nói, em theo đuổi Từ Nhan là vì muốn thu hút sự chú ý của anh thì sao?”
“Phong Húc, người em thật sự muốn quan tâm chính là anh. Em thích anh rất lâu rồi.”
5
Ánh mắt tôi chân thành tha thiết, còn anh chàng Phong Húc kia thì nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt đã thay đổi. Làn da của anh ta trắng, ửng hồng một chút rất rõ ràng.
Bàn tay đặt trên bàn lập tức như bị củ khoai tây nóng lấy xuống. Vài giây sau, lại đặt trở lại. Anh ta trừng mắt: “Tôi nói cho cô biết, tôi không phải là Từ Nhan. Cô không nên bởi vì không theo đuổi được cậu ta mà quay qua tôi! Tôi sẽ không làm thế thân của Từ Nhan!”