Phượng Quy Về Thần - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-19 20:06:23
Lượt xem: 126
Ta rút cây trâm cài, nhấc chăn lên, cắm thẳng vào vết thương của hắn.
Chữ Doanh đau đến nắm chặt chăn nhưng ta vẫn điềm nhiên nói: “Từ Thiên Thiên đã sinh ra một đứa con trai.”
“Đứa bé… đâu?” Giọng Chữ Doanh yếu ớt nhưng ánh mắt lại sáng lên.
“Vừa sinh ra đã c.h.ế.t rồi.”
Ta không nỡ nói ra sự thật.
“Sao có thể?” Chữ Doanh thất thần trong chốc lát.
Hắn có lẽ còn hy vọng đứa bé có thể cứu được hắn.
“Từ Thiên Thiên là do ta giết.” Ta rút cây trâm ra, nhìn vết m.á.u loang lổ.
“Nàng chỉ là một người ngang ngược kiêu ngạo, ngươi cần gì phải g.i.ế.c nàng?”
“Ngang ngược kiêu ngạo?” Ta bật cười. “Hay cho một kẻ ngang ngược kiêu ngạo. Vì ngang ngược kiêu ngạo, nàng ta có thể độc ác hại c.h.ế.t Liên Nhi; vì ngang ngược kiêu ngạo, nàng ta có thể ngày ngày làm nhục ta; vì ngang ngược kiêu ngạo, nàng ta giúp ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con chưa kịp chào đời của ta!”
“Vì ngang ngược kiêu ngạo, nàng ta đã thuê sát thủ để g.i.ế.c ta trong yến hội Trung Thu!”
Hung thủ đó là do Từ Thiên Thiên phái đến, điều này mãi về sau ta mới biết.
Nhìn người nam nhân trước mặt, ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn không đáng để ta động lòng trắc ẩn.
Ta cười lạnh: “Nhưng đứa con của Từ Thiên Thiên, sau khi sinh ra, cũng bị ta g.i.ế.c chết.”
Ta cắm cây trâm vào vết thương của hắn rồi lại rút ra, giọng nói băng giá: “Chính là như vậy. Cắm vào, rút ra. Máu của nàng ta từng b.ắ.n lên mặt ta.”
“Ha ha ha… Nàng ta đến c.h.ế.t cũng không nhắm mắt!”
Chữ Doanh nằm trên giường, đau đớn đến mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta tiếp tục: “Ngươi quan tâm nhất chẳng qua là quyền lực, là việc người khác phải phụ thuộc vào ngươi. Ngươi không yêu Từ Thiên Thiên, cũng không yêu ta. Ngươi là kẻ tàn nhẫn và độc ác! Ngươi không xứng đáng ngồi trên ngai vàng!”
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ mất hết tất cả.”
Ta lấy bình sứ đen ra, mở nắp, nắm lấy cằm hắn rót thẳng vào miệng.
Chữ Doanh không hề giãy giụa, có lẽ hắn biết phản kháng cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuong-quy-ve-than/chuong-17.html.]
“Hãy chăm sóc hoàng đế thật tốt.” Ta nói với cung nhân rồi xoay người rời đi.
“A Lạc, là ta có lỗi với nàng.”
Phía sau, giọng Chữ Doanh vang lên.
Có lỗi sao?
Một lời xin lỗi không thể đổi lại mạng sống của phụ hoàng, mẫu hậu ta, không thể đổi lại đứa con chưa kịp chào đời của ta, không thể đổi lại Liên Nhi, cũng không thể đổi lại Thiên Nhất…
Hắn muốn xin lỗi, hãy xuống âm phủ mà nói với họ.
Thuốc ta cho hắn uống không phải là loại độc g.i.ế.c người ngay lập tức, mà chỉ khiến hắn không thể nói cũng không thể cử động.
Lúc đầu, có một số đại thần trong triều không phục việc ta nắm quyền.
Nhưng khi ta điều tra lại vụ án năm xưa, xử tử Từ tướng và toàn bộ Từ gia, sự bất mãn đó dần tan biến.
Cuối cùng, ta đưa bọn họ đến nhìn Chữ Doanh đã ngu dại. Từ đó, trong triều không còn tiếng phản đối.
Chữ Doanh vô hậu.
Ta là Công chúa tiền triều.
Thế nên, ta thuận lý thành chương trở thành nữ hoàng, ngồi lên ngai vàng.
Năm đó, ta vừa tròn 22 tuổi.
17
Hôm nay, ta ngồi tại Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Là ngày công bố kết quả tuyển chọn Võ Trạng Nguyên.
Quan chủ khảo tấm tắc khen ngợi tân Võ Trạng Nguyên, lời lẽ ba hoa, nào là thần võ bất phàm, nào là anh tư tươi sáng, nào là ngọc thụ lâm phong...
Đám lão già này sợ là đang muốn gợi ý ta chọn hoàng phu.
Ta liếc mắt nhìn qua, thấy tên của tân Võ Trạng Nguyên, gọi là Mộ Bạch.