Phương Pháp Sát Phu Của Công Chúa Hòa Thân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-21 22:31:09
Lượt xem: 80
16
Tông Tỳ trầm mặc một hồi lâu, bỗng cười ra tiếng: “Đúng vậy, nàng nói không sai, giữa chúng ta, ai có thể nói rõ được điều gì?”
Chàng cúi người ghé sát tai ta, giọng nói lạnh như băng: “Đến khi tới bên dòng sông trăng, ta sẽ biết rõ là nàng đã giở trò. Một khi nàng đã khiến sói chủ bắt giữ, thì đương nhiên sẽ có cách để thoát thân, đặt nàng ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta không vạch trần, chỉ là vì quý tộc quyền cao chức trọng, sói chủ sinh nghi, ta muốn nhân cơ hội này mà quấy rối một chút, mà... Kết quả khá ổn.”
Nói xong, chàng lại tự giễu: “Dù ta không thể bảo vệ nàng trọn vẹn, thì chẳng phải Thái tử phi có tài năng trời phú, cũng có thể tự bảo toàn tính mạng, ta còn gì mà phải buồn phiền...”
Trong lòng ta trĩu nặng, cảm thấy vô cùng xót xa.
Ta biết rõ chàng không nỡ rời xa ta, nhưng chàng mang trọng trách của một đất nước, trong lòng chàng , ta mãi mãi chỉ đứng sau quyền lực.
Sáu quân không phát động, chỉ còn cách chịu đựng, trong cõi đời đầy bi ai.
Nữ nhân với quyền lực, hôn quân không thể điều chỉnh, mà ngay minh quân cũng không thể.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, cuối cùng cũng từng giọt từng giọt tuôn rơi.
“Đại vương, kiếp này chàng không thể thoát khỏi ta đâu... Nếu có kiếp sau, chúng ta hãy giữ cùng một quốc gia nhé...” Ta không muốn để chàng thấy nước mắt mình, mệt mỏi vùi vào lòng chàng.
Tông Tỳ thân hình khẽ cứng lại, lạnh lùng không ôm ta, mà sau khi hít sâu, chàng kéo áo ta, lôi ta ra khỏi vòng tay chàng.
Chàng nhìn thấy gương mặt ta ướt đẫm, lệ rơi như mưa.
Khi thấy ta chỉ khóc, đôi mắt chàng thoáng chớp, khẽ động lòng.
Cuối cùng, chàng cũng không nói gì.
Ta lại chui vào lòng ychàng vẫn khóc không ngừng.
Tông Tỳ lần này không kéo ta ra, cho đến khi chàng thấy áo bị nước mắt ta làm ướt hết mới nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuong-phap-sat-phu-cua-cong-chua-hoa-than/chuong-10.html.]
“Đại vương có tức giận không?”
“Trời cao đất rộng, tình nghĩa giữa phu thê, ta và nàng không biết do nghiệp chướng hay duyên phận, tương lai mịt mờ, số phận đã định không thể sống c.h.ế.t yên ổn, cũng chỉ là như vậy, ta có gì mà phải tức giận?”
Ta ngẩng đầu: “Vậy đại vương cũng không thể hưu thân, ta không muốn làm góa phụ.”
“Không phải nàng suốt ngày đòi quay về triều sao?”
“Bị đại vương ức hiếp, đương nhiên phải quay về triều, nhưng nếu ngồi trên đầu đại vương, ta tại sao phải rời đi?”
Ta lau khô nước mắt, thấy bộ dạng kiêu ngạo của ta làm lòng chàng bớt lạnh lẽo:
“Đã vậy, giữa chúng ta đều đã rõ ràng, thì từ nay ta có phải phối hợp với phương pháp sát phu của nàng nữa không?”
Ta cúi đầu để lộ một đoạn cổ trắng ngần, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thắt lưng ngọc của chàng: “Đại vương lợi hại như vậy, cuối cùng cũng là mối lo của Nam quốc, ta ngu dốt, chỉ biết cố chấp, vẫn sẽ tiếp tục mưu sát phu quân.”
Tông Tỳ thở dài bất lực, không muốn nói nhiều với ta nữa, trực tiếp ôm ta vào trong trướng.
Nước mắt ta vẫn còn đọng nơi khóe mắt: “Đại vương... nến đỏ...”
Tông Tỳ không kiên nhẫn, từ trong tay áo ta lôi ra cái kim sắt đã được tẩm độc, phất tay một cái, khuy áo màn bị hư hại, ánh nến đỏ lập tức bị dập tắt.
Ta không biết chàng nhận ra kim độc của ta từ khi nào.
Nhưng ta biết, chàng đã bị cuốn vào cảm xúc của ta, cũng dùng cảm xúc của ta làm cảm xúc của mình.
Vậy thì tình yêu của chàng, chắc hẳn ta sẽ có được...
Người phu quân này... tạm thời không cần phải giết.
[Hoàn]
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian ủng hộ nhà tui nhee