Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHÚC TINH - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-06-08 07:41:31
Lượt xem: 2,096

26

Năm lớp chín, trường tổ chức cho học sinh đi thăm viện dưỡng lão.

Viện dưỡng lão nằm ngay bên cạnh khu phố cũ, đứng ở cửa viện dưỡng lão có thể nhìn thấy những dãy nhà cũ.

Chúng tôi một đám học sinh ăn mặc đẹp đẽ, cách đó không xa ở đầu ngõ có mấy đứa trẻ lôi thôi lếch thếch nhìn chúng tôi.

Trong đó có một bé gái bảy tám tuổi mặc quần áo rõ ràng không vừa, địu một đứa trẻ khoảng hai tuổi, tò mò nhìn về phía này.

Tôi nhìn chằm chằm vào con bé, nhìn vào đôi mắt to và đôi môi nhỏ, có cảm giác quen thuộc.

Khuôn mặt con bé đáng lẽ ra phải trắng hồng, nhưng lại quá khô, hơi nứt nẻ, làm hai má đỏ lên, trông không đẹp lắm.

Đứa trẻ trên lưng con bé thì lại tinh tế đáng yêu, mặt trắng trẻo mũm mĩm, quần áo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng tốt.

Tôi chạy nhanh tới.

Bé gái thấy vậy, sợ hãi lùi lại.

Tôi hỏi con bé: "Em tên gì?"

"Em tên là... Chu Tiểu Kiều..." Con bé trả lời, giọng khàn khàn.

Chu Tiểu Kiều.

Lòng tôi thắt lại, Tiểu Kiều à.

Em gái xinh đẹp nhất của tôi.

Em chắc tám tuổi rồi, em trai em hai tuổi.

Nhưng dường như chúng không phải con của cùng một gia đình, Tiểu Kiều trở nên "xấu xí" như vậy, còn em trai em lại "đẹp" như vậy.

Tôi mở miệng, có ngàn lời muốn nói nhưng không thể thốt ra.

Tôi hiểu, Tiểu Kiều không còn là phúc tinh nữa, em đã trở thành tôi - vừa xấu vừa gầy, một sao chổi.

Em trai của em là phúc tinh mới.

Tôi lấy ra hai trăm tệ tiền tiêu vặt từ ba lô đưa cho Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng không dám nhận.

"Miệng em khô rồi, đi mua chút nước uống đi." Tôi đưa tiền cho em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuc-tinh/chuong-26.html.]

Cuối cùng em cũng nhận lấy, cúi chào tôi một cái rồi nhanh chóng chạy vào ngõ.

27

Về nhà, tôi buồn bã, vẫn còn nghĩ về Tiểu Kiều.

Cô Thúy nhìn thấy ngay tôi có tâm sự, liền hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi ngập ngừng, thì chú vừa hay đưa em gái Lạc Lạc về nhà, cũng hỏi tôi có chuyện gì.

Lạc Lạc mở rộng vòng tay chạy đến ôm tôi: "Chị ơi, hôm nay có bạn nam ở mẫu giáo nói thích em đó."

"Lạc Lạc xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ có bạn nam thích rồi." Tôi véo má Lạc Lạc.

Cảm giác như tôi đã trưởng thành rồi.

Sau bữa cơm, tôi kể lại chuyện của Tiểu Kiều với chú và cô Thúy.

Cả hai đều thở dài.

Cô Thúy nhân hậu, đưa ra ý kiến: "Hay chúng ta nhận nuôi Tiểu Kiều đi, dù sao nhà mình cũng không thiếu tiền."

Chú hỏi ý kiến của tôi, tôi lập tức gật đầu.

Chú lại hỏi ý kiến của Lạc Lạc, Lạc Lạc ngây thơ nói: "Thêm một chị nữa sao? Tốt quá, tốt quá."

Hôm sau, chú và cô Thúy đi tìm ba mẹ tôi, đến chiều mới về.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Họ mang theo một cô bé đáng thương rụt rè.

Đó là Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì căng thẳng, đầu cúi gằm.

Giống tôi biết bao.

Tôi chạy đến ôm em, không hiểu sao nước mắt lại rơi.

"Anh chị em đòi tám mươi tám vạn, không bớt một xu." Chú nói.

Cô Thúy đánh nhẹ chú, rồi kéo tôi lại thì thầm: "Tiền không quan trọng, ban đầu chúng ta còn muốn nhận nuôi Tiểu Tuấn, nhưng ba mẹ nó nhất quyết không đồng ý, họ cần con trai để dưỡng già, tội nghiệp Tiểu Tuấn."

Đúng vậy, Tiểu Tuấn cũng thật đáng thương.

Em trở thành phúc tinh cuối cùng của gia đình họ.

Loading...