PHÚC TINH A MÃN - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:45:12
Lượt xem: 2,191
Tiểu binh vung nắm đ.ấ.m tiến lên, ta nhìn chằm chằm vào y, nhỏ giọng nói một câu: “Ngã xuống.”
Người dưới đài còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, y đã lảo đảo ngã xuống.
Tạ gia quân lại phái một vị chiến sĩ, thân thể hắn ta to lớn, khỏe mạnh như trâu, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Chiến sĩ kia không chút lưu tình vung một chưởng, ta lại lên tiếng: “Ngã lộn cổ.”
Chiến sĩ lập tức ngã bay lên trời, ngay cả quần lót cũng lộ ra, chọc cho mọi người cười vang.
Thấy mặt Tạ Dao đen hơn một phần, ta nhếch khóe miệng, tâm tình rất tốt.
“Ngã xuống đất không dậy nổi!”
“Trẹo chân!”
“Tự mình đánh mình!”
Liên tục mấy vòng tỷ thí, quân nương tử bên này không có động tĩnh gì mà quân Tạ gia lại làm ra không ít chuyện cười.
Dần dần, Tạ Dao nhận ra có gì đó không ổn.
Cho nên vòng này, hắn muốn tự mình lên sàn.
16.
Đối đầu với Tạ Dao chính là Tiểu Uyển có võ công không tầm thường của Khương Ngưng.
Nhưng luận kiếm thuật, vẫn là Tạ Dao tốt hơn.
Ánh mắt hắn như hàn tinh, ra tay chính là sát chiêu, có ý tứ muốn lấy lại mặt mũi cho quân Tạ gia.
Nhưng làm sao ta có thể để cho hắn được như ý nguyện.
“Đau tim!”
Tạ Dao đứng trên đài đột nhiên khom lưng ôm ngực, cau mày, gian nan nhẫn nại cái gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuc-tinh-a-man/chuong-14.html.]
Ngay cả kiếm cũng không nhấc lên được, lảo đảo ngã ngồi trên đài.
Chúng tướng sĩ xôn xao, sắc mặt hắn càng khó coi tới cực điểm, đột nhiên nổi giận, kiếm phong nhắm thẳng vào mặt Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển tránh né không kịp, ta vội vàng lên tiếng: “Rơi kiếm.”
‘Rầm’ một tiếng, thanh kiếm rơi xuống. Tạ Dao không thể tin, gắt gao nhìn chằm chằm vào tay mình, sắc mặt âm trầm như nước.
Tiểu Uyển cong môi: “Xem ra bệnh tim của thiếu tướng quân lại tái phát rồi.”
Nàng ấy cố ý nhấn mạnh một chữ ‘lại’, ám chỉ Tạ Dao luôn lấy căn bệnh này làm vật ngụy trang, chỉ ỷ vào gia thế để ngồi lên vị trí thiếu tướng quân, căn bản không có bản lĩnh thật sự.
Vẻ mặt Tạ Dao u ám không chịu thua, luân phiên đánh từng quyền về phía nàng ấy.
Đáng tiếc, hắn càng giãy dụa thì càng xấu mặt hơn, không phải ngã sấp mặt gặm đất thì là ngã lộn ngược.
Càng về sau, ngay cả quân sĩ Tạ gia cũng không đành lòng nhìn tiếp, đúng là bọn họ đã nhìn nhầm vị thiếu tướng quân này rồi.
Bọn họ đành phải nhận thua, so với tên hề cố sức giãy dụa thì nhận thua còn giữ được chút thể diện.
Chuyện quân Tạ gia thất bại thảm hại đã truyền tới kinh thành, gần như mất hết thể diện.
Lúc này ngay cả Tạ lão tướng quân và Hầu gia cũng không phản đối nữa. Bởi vì người bọn họ phái đi đã tận mắt nhìn thấy, Khương Ngưng và thủ hạ chỉ đứng tại chỗ xuất chiêu.
Đã tranh đấu công bằng như vậy mà quân Tạ gia cũng chẳng thắng nổi, bọn họ còn mặt mũi nào làm ầm lên nữa?
Từ đó trở đi, quân đội nương tử có được quyền chỉ huy quân đội Tạ gia, trở thành đệ nhất quân Đại Yến, vững vàng giẫm lên đầu lên cổ bọn họ.
Cái gì mà đón ta về bên người, Tạ Dao làm như chưa từng nhắc tới việc này, căn bản không phái người tới.
Khương Ngưng càn rỡ ôm bụng cười to: “Ha ha ha! Chắc là ngươi không nhìn thấy sắc mặt Tạ Dao và phu nhân của hắn đâu nhỉ, nó còn thối hơn nhiều so với vại dưa muối của mẫu thân ta đó!”
“Xem sau này bọn họ còn dám dương dương tự đắc trước mặt ta nữa hay không? Bọn họ ỷ vào gia thế tốt, xuất thân tốt, dám coi khinh những kẻ thấp kém cố gắng lắm mới ngoi lên được chức vị này như chúng ta sao?”
“Ta muốn cho tất cả mọi người biết, họ Tạ của hắn chỉ là giẻ cùi tốt mã* mà thôi.”
(*) Giẻ cùi tốt mã: là một câu tục ngữ, ý nhắc nhở mọi người chú trọng nhiều đến cái thực chất chứ đừng hoa mắt trước cái danh, cái mác lòe loẹt bên ngoài.