PHÚC TINH A MÃN - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:26:17
Lượt xem: 799
Thanh Đào nói, là thiếu tướng quân rủ lòng từ bi mới đồng ý đặt một đôi này cho ta.
Trong chính phòng, mưa rền gió dữ liên tục ập đến, mãi đến sau nửa đêm mới không còn động tĩnh.
Tạ Dao mặc xong tẩm y đạp trăng mà đến, cầm tay ta: “Lạnh như vậy, sao còn chưa ngủ?”
Ta giãy ra, tránh ánh mắt của hắn.
Tạ Dao tự biết mình sai, vẻ mặt xấu hổ: “Hôm nay nàng náo loạn trước mặt bao người, khiến phủ tướng quân mất mặt như vậy nhưng vi phu chưa từng trách nàng, còn phân phó nha hoàn chăm sóc nàng thỏa đáng.”
“A Mãn, nàng luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao hôm nay lại không hiểu chuyện như vậy?”
“Chẳng lẽ nàng muốn xa lạ với vi phu sao?”
Ở trong mắt hắn, không phải hắn lừa gạt ta trước mà là do ta không hiểu chuyện ư?
Ta ngước mắt nhìn hắn, nhớ tới khách khứa xì xào bàn tán ngoài đại sảnh:
“Nữ nhân câm điếc xấu xí quê mùa lại vọng tưởng làm chính thê của thiếu tướng quân. Hừ, không nhìn lại bộ dáng và xuất thân của mình đi, thiếu tướng quân cất nhắc làm thiếp thất đã là tốt lắm rồi.”
“Cho dù là ân nhân cứu mạng thì cũng không cần phải báo đáp đến như vậy. Tạ gia là danh môn trong triều, thiếu tướng quân lại là cánh tay đắc lực, bị mật thám Đông Di đánh lén làm trọng thương tâm mạch, ngài ấy muốn tránh tai mắt mật thám nên mới che giấu tung tích hai năm. Thế mới tạo cơ hội cho nàng ta chữa khỏi bệnh tim của thiếu tướng quân, vô tình gặt hái được công lao lớn nhường nào.”
“Tiểu tiện nhân còn có mặt mũi làm loạn ở đây nữa, đúng là không biết trời cao đất rộng, làm sao có thể so với thiên kim Hầu phủ được. Người ta từ nhỏ đã có hôn ước với Tạ tướng quân, thiên kiêm Hầu phủ thông văn thiện võ, cân quắc bất nhượng tu mi*, đó mới đúng là một đôi trời sinh.”
(*) Cân quắc bất nhượng tu mi (hay ‘cân quắc tu mi’) là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
“Thiếu tướng quân đúng là người lương thiện. Nếu đổi lại là ta, ta chỉ tặng chút ít ngân lượng, khế đất rồi đuổi đi là xong, cần gì phải giữ nàng ta ở trong phủ hưởng phúc làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phuc-tinh-a-man/chuong-02.html.]
Lúc này ta mới biết được, hóa ra trong mắt những người quyền quý ở kinh thành, lễ thành thân giữa ta và Tạ Dao ở thôn Đào Hoa chỉ là tiệc rượu trong gia đình bình thường, không được tính là thật.
Trong lòng Tạ Dao cũng nghĩ như vậy phải không? Làm thiếp cho hắn đã là vinh sủng cùng ban ân!
Sớm biết đến phủ tướng quân phải lưu lạc đến tận đây, chắc chắn ta sẽ không đi theo hắn.
Đôi mắt ta ngấn lệ, khoa tay múa chân giận dữ với Tạ Dao.
Bọn họ đều nói là ta lì lợm, mặt dày bám lấy hắn.
Nhưng người vội vàng muốn cưới ta, rõ ràng là Tạ Dao mà!
3.
Lúc trước, phủ tướng quân phái người tới đón Tạ Dao, thiết kỵ binh mênh m.ô.n.g ngăn chặn trước cửa thôn Đào Hoa, khí thế rất lớn.
“A Mãn đã mệt mỏi mấy năm nay vì ta, về sau chính là thiếu tướng quân phu nhân của ta.”
Trước cửa viện, không thiếu ánh mắt cực kỳ hâm mộ, đại cô nương và tiểu tức phụ tức tối dậm chân bình bịch, chỉ tiếc lúc trước người cứu được Tạ Dao không phải là mình.
Hạ nhân phủ tướng quân cũng vô cùng tò mò, thiếu tướng quân mất tích hai năm nay, rốt cuộc đây là dạng nữ tử gì khiến hắn phải che chở như vậy?
Dung nhan ta xấu xí, từ nhỏ má trái đã có vết sẹo to bằng ngón cái từ mặt mày uốn lượn tới cằm, nhìn rất đáng sợ.
Ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt người ta, nóng đến mức ta phải hoảng hốt quay mặt đi, rụt về phía sau.
Đám nha hoàn, v.ú già mím môi cười trộm, cười ta còn ngượng ngùng nỗi gì.