PHÙ VÂN TÁC TÌNH TIÊU - 23
Cập nhật lúc: 2025-01-29 19:42:55
Lượt xem: 3,294
38
Lúc đầu ta vẫn chưa nghĩ đến.
Nhưng sự xuất hiện của Giang Sách lại khiến ta nhớ về những phong thư của Việt Tiêu, khiến ta bất giác dâng lên một nỗi khao khát mãnh liệt muốn gặp hắn ngay lập tức.
Sau khi chuẩn bị đơn giản, ta ngồi xe ngựa tiến cung.
Có điều, thời điểm này có vẻ không được thích hợp lắm.
Khi ta được cung nhân dẫn vào điện, vừa lúc nhìn thấy một nữ tử ăn vận lộng lẫy đang quỳ rạp dưới đất, khóc lóc thướt tha.
Trên cao, Việt Tiêu ngồi ngay ngắn, thần sắc lạnh nhạt.
Nữ tử đang quỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ long lanh đầy phong tình, giọng nghẹn ngào như tiếng oanh than thở:
"Bệ hạ, trong lòng Tư Nguyệt... trước nay vẫn chỉ có bệ hạ mà thôi!"
Ta khựng lại.
Chẳng lẽ… ta tới không đúng lúc?
Việt Tiêu chưa phát hiện ra ta, ta cũng giơ tay ngăn cung nhân thông báo.
Giọng hắn không lớn, nhưng cũng chẳng hề giận dữ, chỉ lạnh lùng hờ hững:
"Phụ huynh ngươi trước khi chiến sự nổ ra đã chủ động gửi thư xin hàng, quả thực có công đối với triều đình."
"Nhưng suy cho cùng, trẫm không cần một thần tử dễ dàng phản quốc như vậy."
Ánh mắt hắn lạnh dần, giọng nói càng thêm cảnh cáo:
"Về nói với phụ huynh ngươi, ngoan ngoãn an phận. Công lao của họ, trẫm sẽ tự ban thưởng."
"Còn những trò hạ tiện như thế này, đừng có tái diễn nữa, thật khiến người ta chán ghét."
Tiếng khóc của Đổng Tư Nguyệt nghẹn lại, thoáng chốc không còn khóc nổi nữa.
Nàng rên lên một tiếng yêu kiều, cả người ngã lăn ra đất, miệng còn thì thào mấy câu gì đó về "tơ liễu mềm mại, nguyện chẳng đổi dời".
Việt Tiêu xoa xoa thái dương, phất tay dặn dò:
"Khi nào tỉnh thì đưa về."
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy ta.
Lần trước chúng ta gặp nhau, hình như là giữa mùa hè.
Thời tiết quá nóng bức, hắn liền hạ lệnh cho đại quân hạ trại vài ngày, tự mình dẫn người cưỡi ngựa về Vĩnh Châu.
Nhưng cũng chỉ ở lại một đêm, hôm sau đã vội vã suốt đêm quay về tiền tuyến.
Giờ đây lại chạm mặt, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ta bỗng dưng có chút e dè ngại ngùng.
Việt Tiêu khẽ cười, bước xuống từ ngai cao, nắm lấy tay ta, cùng ta sóng vai bước đi:
"Nếu nàng còn không trở về, e là ta lại phải viết thư cho nàng nữa rồi."
Câu này quá mức bình dị gần gũi, khiến ta nhất thời ngẩn người:
"Viết gì?"
"Mặc thượng hoa khai, vọng khanh tảo quy."
(*Hoa bên đường đã nở, mong nàng sớm trở về.*)
Hắn nhìn ta, đáy mắt tràn ngập ý cười, vẫn giống như khi còn ở Vĩnh Châu.
Tựa trán vào trán ta, giọng nói khẽ khàng thở than, lại mang theo một nỗi cưng chiều vô hạn:
"Vân Dự, ta đã nhớ nàng... rất lâu, rất lâu rồi."
39
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Việt Tiêu không nói thêm gì nữa, chỉ tự mình dẫn ta đi xem căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-van-tac-tinh-tieu/23.html.]
Sau đó, hắn lại hỏi:
"Lễ phục may gấp trong hai ngày nữa sẽ hoàn thành. Nếu còn chỗ nào không vừa ý, nàng cứ bảo họ sửa lại."
Thấy ta im lặng hồi lâu, hắn liền quay đầu nhìn, vẻ mặt có chút khó hiểu:
"Sao vậy?"
Ta khẽ lắc đầu, không trả lời.
Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng có chút hoang mang—
Ta thật sự sắp trở thành hoàng hậu rồi sao?
Nhưng ta chưa từng chuẩn bị gì cả.
Thậm chí hôn nhân giữa ta và Việt Tiêu vốn dĩ cũng giống như một trò đùa.
Hắn lại có thể thản nhiên chấp nhận như lẽ đương nhiên.
Nhưng ta… ta thì vẫn còn mắc kẹt ở điểm xuất phát, vẫn cảm thấy rằng mọi thứ chẳng có gì khác so với lúc chưa thành thân.
Việt Tiêu dịu dàng đỡ lấy vai ta, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào ta, ngập ngừng mở miệng:
"Nàng có phải…?"
Hắn khẽ nhấp môi, giọng nói có chút khó khăn:
"…Không muốn vào cung?"
"Không hẳn."
Ta suy nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi đáp lời:
"Làm hoàng hậu, hay chỉ đơn thuần là làm thê tử của Việt Tiêu, đối với ta mà nói, dường như không có gì khác biệt."
Ta không chỉ là thê tử của ai đó.
Ta còn là bà chủ của Vân Ký, là nữ nhi của A nương, là tri kỷ của rất nhiều người.
Và hơn hết, ta vẫn là chính ta.
Hiện giờ, Việt Tiêu đứng trên vạn người, là người tôn quý nhất thiên hạ.
Nhưng trước khi gả cho hắn, ta vẫn muốn nói rõ ràng một chuyện.
"Không phải ta không muốn gả cho chàng. Ta thích chàng."
"Nhưng ta không muốn bị vây hãm trong hậu cung, không muốn tranh giành ánh mắt của phu quân với nhiều nữ nhân khác."
"Ta cũng không muốn mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, ngắm hoa thưởng trà."
"Ta muốn nấu ăn, muốn mở tiệm, muốn nghe người ta khen 'Chủ tiệm Vân Ký đúng là một người rất lợi hại'."
Ta cúi đầu, khẽ nói:
"Ta không biết những điều này có mâu thuẫn với việc làm hoàng hậu hay không…"
"Dù sao ta cũng chưa từng làm qua."
Nghe xong, Việt Tiêu cụp mắt xuống, rồi bất ngờ bật cười.
Hắn cười ngày càng lớn, cuối cùng còn khẽ tựa đầu lên vai ta, cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Ta bắt đầu thấy bực: "Cười nữa! Cười nữa thì…"
Nói đến đây, ta lại chợt nhận ra—
Mình chẳng có gì để uy h.i.ế.p hắn cả!
Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể nghiêm túc nói:
"Cười nữa thì tối nay sẽ không có phần bánh điểm tâm cho chàng!"