Phu Quân Ta Là Kẻ Lêu Lổng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:43:57
Lượt xem: 1,662
Nhà ta đã cố hết sức, nửa tháng đầu còn có gà, có thịt, nhưng ở thôn quê sống chủ yếu nhờ lương thực. Phụ thân và ca ca có chút tay nghề mộc, nhờ vậy mà cuộc sống đỡ hơn đôi chút, nhưng chẳng thể lúc nào cũng có thịt mà ăn. Họ không phải là người thích khoe mẽ, nên bữa ăn dần dần cũng chỉ khá hơn chút so với trước đây.
Đại tẩu vội vã xua tay: "Không không không, đồ ăn như vậy đã quá tốt rồi. Chúng ta không phải kẻ vô ơn, biết rằng có nhà còn không đủ no."
"Đại ca cũng đã nghỉ ngơi đủ, mấy hôm nữa định ra ngoài tìm việc dạy học, từ nay trở đi chúng ta nên tự lo liệu. Đã phiền cha mẹ muội nhiều rồi. Chỉ là chúng ta chưa quen đường xá ở đây, muốn nhờ muội dẫn đường mua một cái bô về."
Ta liếc mắt nhìn Tạ Tuế An, thấy tai hắn đang dỏng lên nghe ngóng, liền giả vờ thở dài: "Ôi, ta biết đại ca muốn tự lực cánh sinh, nhưng tỷ không biết nơi thôn quê kiếm tiền khó thế nào đâu. Có đất còn có thể dựa vào lương thực mà sống, nhưng người trong trấn chỉ có thể sống nhờ làm công, công việc thì có hạn, người trong làng ra đó tìm cũng chẳng dễ gì."
"Đại ca có học vị, nhưng chính vì vậy nên mới khó. Nếu ai đó hỏi tại sao đến vùng nhỏ bé này dạy học, rồi điều tra ra, e rằng chẳng ai dám thuê."
Đại tẩu lo lắng: "Vậy... vậy phải làm sao đây? Hay là ta thử thêu thùa?"
Ta liền trêu nàng: "Tỷ chắc chứ?"
Đại tẩu ta vốn giỏi việc thêu thùa mọi thứ, chỉ là thêu hoa lại giống như con sâu. Cái túi thơm mà nàng thêu cho đại ca, mỗi lần đại ca đeo, cả nhà đều phải nén cười, vậy mà đại ca vì muốn khích lệ nàng, mười ngày đeo tới tám, còn hai ngày đem đi giặt.
Nàng thẹn thùng đỏ mặt, ta không trêu nàng nữa, cố tình nói lớn hơn một chút: "Thật ra, nói về kiếm tiền, người giỏi nhất nhà vẫn là phu quân của ta. Chỉ là bây giờ hắn uể oải chẳng ra gì, không biết có dám cùng ta ra ngoài gặp mặt người ta không thôi."
Bỗng có tiếng "xì" từ cửa sổ, Tạ Tuế An đẩy cửa nói: "Được rồi, đừng dùng khích tướng nữa. Có mưu kế gì mau nói, ngay cả mẹ cũng không nuôi nổi, ta không chỉ là kẻ vô dụng, mà đáng c.h.ế.t thật rồi."
Hề hề, thật tốt, lại là phu quân nghịch ngợm của ta rồi.
12
Ta đi mượn mẫu thân năm lượng bạc, dắt theo Trầm Tuế An đến tửu lâu đắt đỏ nhất trấn, Đỉnh Phong Lâu, và gọi món ăn đắt nhất của quán. Nhờ những ngày tháng sống tại kinh thành mà ta mở mang kiến thức, chứ nếu là trước kia, món ăn năm lượng bạc chắc chắn khiến ta mắng hắn điên mất, bởi phải biết rằng, một mẫu ruộng hạng xoàng chỉ giá năm lượng, đủ để canh tác cả đời.
Trầm Tuế An không hiểu, nhìn ta đầy khó hiểu. Ta chỉ vào món ăn, bảo: "Ăn đi, dùng cái lưỡi tinh tế của chàng mà nếm thật kỹ."
Sau khi hắn ăn xong, ta mới hỏi: "Thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-quan-ta-la-ke-leu-long/chuong-7.html.]
Hắn suy ngẫm một lúc rồi đáp: "Hương vị cũng ổn, chỉ là..."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Được rồi, chàng cảm thấy có chỗ chưa ổn là được rồi."
Ta ngắt lời hắn, ngăn tiểu nhị lại hỏi: "Xin hỏi, chưởng quầy có ở đây không? Ta có chuyện muốn bàn bạc với ông ấy."
Tiểu nhị nhìn lướt qua món ăn ta gọi, ngoan ngoãn đáp: "Dạ có, xin khách quan chờ chút."
Chẳng mấy chốc, chưởng quầy tới, mặt tươi cười chào đón: "Không biết quý khách có điều gì chỉ giáo?"
Ta chỉ vào Trầm Tuế An: "Phu quân của ta có nghiên cứu sâu về ẩm thực, thấy rằng món này của quán có thể ngon hơn nữa. Không biết chưởng quầy có muốn biết cách nấu không?"
Nụ cười trên mặt chưởng quầy thoáng chững lại, ông ta đáp: "Ồ? Vậy ý ngươi là muốn không trả tiền hay còn đòi thêm tiền?"
Hiển nhiên ông ta coi chúng ta là những kẻ ăn không trả tiền rồi. Năm lượng bạc, nhà ta chỉ có hơn ba mươi lượng bạc để dành, nếu tay trắng quay về, e rằng mẫu thân cũng không nén nổi mà đánh ta.
Ta nghiến răng, nói: "Ngài hãy để đại trù đến nghe thử, nếu nghe xong thấy hợp lý, chúng ta sẽ tiếp tục bàn."
Chưởng quầy lúc này mới tỏ ra nghiêm túc, ông ta vẫy tay mời chúng ta vào phòng riêng. Trầm Tuế An cũng hiểu được ý định của ta, uống thêm một ngụm canh trong món ăn.
Món chúng ta gọi là "Bát Tiên Quá Hải Náo La Hán", trong đó có bào ngư, hải sâm, vi cá, và tôm hùm, chẳng trách nó đắt đến vậy.
Chỉ thấy Trầm Tuế An hùng hồn nói với đại trù: "Món này chia bào ngư, hải sâm, vi cá ra chế biến riêng, rồi dùng nước gà làm vị nền để kết hợp. Nhìn chung vị làm cũng khá ổn.”
"Nhưng vì nhiều thực khách của quán là người lớn tuổi, nên ninh hải sâm quá mềm, khiến cho người trẻ như ta cảm thấy hơi ngán. Ta đề nghị lần sau ngài nên hỏi kỹ khách chính là ai rồi mới quyết định độ mềm của các nguyên liệu."
Đại trù ngẫm nghĩ, lẩm bẩm: "Không trách được lần trước quan viên họ Lưu đặt tiệc xong không quay lại nữa, khách ông ta mời toàn người trẻ tuổi."
Lúc này, vẻ tức giận trên mặt đại trù dần biến mất, ông ta cung kính nói: "Không biết ngài còn điều chi chỉ giáo thêm?"
Thấy đã thuyết phục được ông ta, giọng Trầm Tuế An cũng dịu hơn: "Điều quan trọng hơn cả là nước dùng gà chưa đủ thanh, cũng chưa đủ ngọt. Ta khuyên khi ninh có thể cho thêm vài miếng thảo lớn, đợi khi nó vừa lắng xuống thì vớt ra, như vậy sẽ giúp loại bỏ dầu mỡ trong nước dùng.”