Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Giả Dối - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-10 23:21:01
Lượt xem: 57

7

 

Lần đầu tiên ta gặp Bùi Hoài là vào năm thứ hai sau khi xuyên không.

 

Nhiệm vụ mới của ta chỉ có một.

 

Giúp đỡ đích tỷ lên làm hoàng hậu.

 

Khi ta mới đến, cho dù rất được yêu thương nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi, sợ rằng nếu không cẩn thận bị bại lộ thân phận sẽ bị thời đại tin vào quỷ thân này coi là yêu quái mà thiêu sống.

 

Phụ mẫu yêu thương ta nhưng bọn họ lại quý trọng đích tỷ dung mạo tuyệt diễm, nổi trội về mọi mặt kia hơn.

 

Đích tỷ yêu thương ta nhưng nàng ấy càng coi trọng những quyền lợi có thể làm cho nàng ấy một bước lên trời.

 

Vì vậy, ta vô cùng thận trọng trong mọi việc, nếu có thể không nói thì sẽ ít nói lại.

 

Nhưng trong một bữa tiệc hoa đào, Minh tiểu thư xưa nay vốn luôn có ác cảm với đích tỷ của ta, nhiều lần nói bóng gió chế giễu đích tỷ không xứng đáng với vị trí thái tử phi, ta tức giận, tranh cãi với nàng ta, lại bị nàng ta đẩy xuống hồ nước.

 

Lần này ta thật sự cho rằng mình sẽ phải chết.

 

Nhưng ta lại không chết.

 

Chính là Bùi Hoài đã cứu ta .

 

Hắn khoác áo lông chồn lên trên người ta, nói dăm ba câu đã chọc cho vị tiểu thư kia tức gần chết.

 

Đợi sau khi nàng ta rời đi, hắn quay đầu nhìn ta, mắt hơi nheo lại.

 

“Muội muội Thầm gia, ngươi không sao chứ?"

 

Hắn cười nhìn cực kỳ đẹp.

 

Còn đẹp hơn cả hoa đào.

 

Giây phút đó, trái tim bình lặng của ta bỗng nhiên xao động.

 

Hắn là Bùi tiểu hầu gia, là cháu ruột của đương kim hoàng hậu, tướng mạo tuấn mỹ vô song, thân phận cao quý không tả nổi, trong kinh thành không biết bao nhiêu thiếu nữ một lòng hướng về hắn.

 

Lúc đó ta chỉ mới mười hai tuổi, mới biết yêu, thích hắn cũng không chuyện gì kỳ lạ.

 

Nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.

 

So với Bùi Hoài, ta thích quay về nhà hơn.

 

Chỉ là trước khi rời đi, ta muốn nhìn hắn thêm vài lần nữa mà thôi.

 

Nhìn tư thế hắn hiên ngang luyện võ cùng huynh trưởng, nhìn hắn từ tốn bàn chuyện chính sự triều đình với đích tỷ, nhìn hắn lúc thì cau mày, lúc thì cười mỉm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-quan-gia-doi/chuong-4.html.]

Nhưng cho dù là bộ dạng nào đều không thể không thừa nhận là cực kỳ đẹp đẽ.

 

Ngày hôm đó, ta tình cờ đụng phải Bùi Hoài đang chuẩn bị rời đi.

 

Ta vội vàng tạ lỗi.

 

Hắn lại đưa  tay vuốt thẳng búi tóc của ta, khẽ cười hai tiếng.

 

"Thẩm nhị tiểu thư, ngươi thật là không giống huynh tỷ của mình.”

 

"Rất dễ thương."

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ một chút ta đã đỏ mặt.

 

Ngày hôm đó, mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng cũng không sánh được với sự ấm áp trong đôi mắt hắn.

 

Ta tự hỏi lòng.

 

“Thật sự chỉ là thích thôi sao?”

 

Không phải.

 

Ta yêu hắn.

 

Ta không thể nào tự dối lòng mình được nữa.

 

Năm đó ta mười sáu tuổi, Bùi Hoài đến cửa cầu hôn.

 

"Thẩm nhị tiểu thư, trong lòng ta ái mộ nàng đã rất lâu rồi, chỉ muốn cùng nàng sớm chiều bên nhau không chia lìa, chỉ muốn bên nàng tới bạc đầu giai lão, nàng đồng ý gả cho ta không?”

 

Hắn đồng ý với ta một đời một thế một đôi người, hứa hẹn vĩnh viễn yêu ta thương ta.

 

Làm sao ta lại nỡ từ chối được.

 

Chơ nên ngày đích tỷ được sắc phong hoàng hậu, hệ thống hỏi ta: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, ngươi có muốn rời đi không?"

 

Ta đã từ chối.

 

Không một giây do dự.

 

Hệ thống dường như đã đoán trước được quyết định của tôi, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

 

"Trai si mê rồi còn gỡ ra được, gái si mê rồi sao bước cho ra*.”

 

*Câu thơ trong Kinh thi, nguyên văn: Sĩ chi đam hề! Do khả thuế dã. Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã.

 

Lúc đó ta chỉ cảm thấy không phục.

 

Không ngờ, hóa ra lại là một lời tiên tri.

Loading...