Phu Quân Giả Dối - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-10 23:24:35
Lượt xem: 77
17
Sau ngày hôm đó, ta không bao giờ ra khỏi cửa nữa.
Ta nhốt mình trong phòng.
Đọc đi đọc lại Kinh Thi, mỗi lần đều giống như cứa vào lòng ta.
Cho đến khi cắt đứt dấu vết tình yêu cuối cùng dành cho Bùi Hoài.
Ta không cam lòng hỏi: “Hệ thống, thật sự không có cách nào đưa đứa trẻ đi sao?”
Giọng nói của hệ thống lạnh lùng như băng: “Ta nhắc lại một lần nữa: Hắn thuộc về thế giới này, không thể mang đi được, cũng không thể loại bỏ được.”
"Ta hiểu rồi."
Đây cũng là lý do tại sao lâu như vậy ta vẫn chưa rời khỏi Bùi Hoài.
Tôi rời đi.
Con của ta lại vẫn phải ở lại chỗ này.
Đứa trẻ phải một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện tiếp theo.
Mà chuyện ta cần làm chính là trước khi rời đi, sắp xếp cuộc sống của nó thật ổn thoả.
Ta viết cho đích tỷ một phong thư, dặn dò nàng nàng ấy, sau khi ta rời đi phải đưa đứa trẻ vào trong cung nuôi dưỡng, ta không tin tưởng Bùi Hoài, ta chỉ tin tưởng đích tỷ.
Từ trước đến nay nàng ấy luôn thông minh, có can đảm, đứa trẻ đi theo nàng ấy có thể học được rất nhiều điều.
Sau đó là Bùi Hoài.
Ta đưa túi hương màu đỏ lấy được trước kia và túi hương mà ta mới làm cho Chi Nhi.
Bên trên túi hương ta có thêu một con uyên ương lẻ loi trơ trọi cùng tiểu tự của ta.
Bên trong có một phong thư ta viết cho Bùi Hoài.
Rất đơn giản.
Nhưng thế là đủ rồi.
Ta sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, dặn dò Chi Nhi: "Chờ sau khi ta đi rồi, nhất định phải tự tay giao cho Bùi Hoài."
Chi Nhi khóc như mưa, ôm lấy chân ta, tất cả những gì nàng ấy có thể làm là gật đầu.
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nàng ấy, dịu dàng an ủi: "Đứa trẻ ngốc, sao lại khóc? Tiểu thư nhà ngươi rời đi là muốn sống cuộc sống tốt đẹp, ngươi phải vui mừng mới đúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-quan-gia-doi/chuong-12.html.]
Nàng ấy ngước lên nhìn ta, đôi mắt sáng ngời.
"Tiểu thư, kiếp này người đã phải chịu khổ, kiếp sau người phải sống thật tốt!"
Ta sững sờ.
Kiếp này ta đã phải chịu khổ sao?
Hình như cũng không phải vậy.
Ta xuyên không tới đây, mặc dù mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi nhưng lại được nuông chiều từ nhỏ tới lớn.
Hồi nhỏ có phụ mẫu huynh tỷ chống lên một mảnh bầu trời cho ta.
Sau khi kết hôn, lại có Bùi Hoài che chở cho ta.
Ta yêu hắn, dựa dẫm vào hắn, giống như ta đã thực sự trở thành một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn của thời cổ đại.
Nhưng ta biết rõ hơn bất kỳ ai khác.
Ta không phải.
Trong đầu ta chứa đầy những ý tưởng mới lạ, ta có thể nấu rượu luyện kiếm, ta có thể vẽ ra những cây trâm hoa lệ, ta có thể thiết kế ra những váy áo xinh đẹp, nhưng ta lại không dám thể hiện ra bất cứ một thứ nào.
Ta là nữ nhi xuất thân thế gia.
Ta không chỉ đại diện cho ta mà là Thẩm gia, nhất cử nhất động của ta đại diện cho thể diện tôn quý của phụ mẫu huynh tỷ.
Cho nên ta không hề làm gì.
Đôi khi ta nghĩ nếu ta thật sự sinh ra ở thời đại này thì tốt biết mấy.
Như vậy, Bùi Hoài muốn nạp thiếp thì cứ nạp thôi, ta sẽ cố gắng hết sức để trở thành một chính thê bao dung rộng lượng.
Nhưng ta không như vậy, ta cũng không thể làm được chuyện chia sẻ trượng phu của mình với những nữ nhân khác.
Ta chỉ cần một đời một thế một đôi người.
Lúc đầu hắn làm được điều đó, ta mới ở lại yêu hắn.
Bây giờ hắn không làm được nữa, ta sẽ rời đi.
Chỉ là ta tuyệt đối sẽ không im lặng rời đi.
Ta muốn tặng cho Bùi Hoài một món lễ vật.
Một lễ vật đẫm m.á.u kết thúc bằng cái c.h.ế.t của ta.
Ta tin rằng cả đời này hắn cũng khó mà quên được.