PHU QUÂN CỦA TA CŨNG TRỌNG SINH - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:35:11
Lượt xem: 442
10
Mấy ngày này, tiểu thuyết về hắn ta lại tăng nhiều.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ngày ấy đám tỷ muội theo Dung Nguyệt tới, có một vị là tài nữ, đã viết cuốn tiểu thuyết còn kèm theo mười mấy bức ảnh về việc Lạc Ngọc Chương bị kiến độc cắn, vô cùng sống động.
Quyển sách vừa đưa ra thì bán rất đắt hàng.
Ta cố ý mua mấy quyển cho Lạc Ngọc Chương xem. Hắn tức giận đến mức phổi cũng muốn văng ra.
Mẹ chồng cũng thấy được quyển sách đó, tức giận đến mức vài ngày không muốn ra cửa, lén lút đi nghe hát kịch còn “ngoài ý muốn” té gãy chân.
Ta cầu Hoàng Hậu ban cho một ân điển, xin nàng cho phép Tô Uyển ra cung thăm mẹ chồng.
Mẹ chồng vừa sợ vừa tức, lại không dám làm trái ý Hoàng Hậu nương nương.
Ta trước sau như một thâm tình: “Mẫu thân, ta không thể để phu quân ra đi trong tiếc nuối. Nhưng mà, đừng để Uyển quý nhân biết tình huống của phu quân, sợ nàng buồn bã, lộ ra dấu vết.”
Mẹ chồng gật đầu, hiển nhiên, bà ta vẫn luôn biết Lạc Ngọc Chương và Tô Uyển có cẩu thả trước khi thành thân.
Ta mỉm cười, cho người đem Lạc Ngọc Chương thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít nâng ra, hắn rụt cổ, cố gắng che đậy những vết lở loét khắp cơ thể.
Nhưng Tô Uyển vẫn bị sợ tới mức mặt mày xanh mét.
Nàng thậm chí xoay người nôn khan. Nhìn thấy phản ứng của Tô Uyển, Lạc Ngọc Chương rơi nước mắt, sau đó, hắn không màng cung nữ thái giám đi theo, thẳng tắp mà nhìn Tô Uyển, dùng khẩu hình kêu tên Tô Uyển.
Mẹ chồng liều mạng ho khan, Tô Uyển đứng ngồi không yên, Lạc Ngọc Chương vẫn không chịu kiềm chế.
Ta cố ý chua chát nói: “Phu quân mấy ngày trước đây tinh thần không thanh tỉnh, ta vẫn luôn kêu tên của ngươi. Không nghĩ tới, hôm nay lại như thế.”
Tô Uyển càng cứng đờ.
Ta không biết, Lạc Ngọc Chương trước khi chec có điên cuồng bày tỏ tình yêu trong lòng không, hay lại giống đời trước, mất hết hi vọng thì kéo người khác cùng xuống địa ngục.
Dù sao, Tô Uyển đã chấm dứt với hắn.
Ta nói mẹ chồng vẫn luôn ho khan, lo lắng mẹ chồng nên muốn đích thân hộ tống bà ta trở về phòng nghỉ ngơi.
M chồng vẫn luôn véo ta: “Oánh Nhi, ngươi ngốc vậy, sao có thể để bọn họ đơn độc gặp mặt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-quan-cua-ta-cung-trong-sinh/chuong-8.html.]
Mẹ chồng sợ thái giám và cung nữ nghe ra manh mối nên không dám lớn tiếng. Ta vờ mắt điếc tai ngơ.
Dàn xếp xong mẹ chồng, trở lại sảnh ngoài, Tô Uyển đang hoảng sợ mà đứng ở một bên: “Vừa mới Lạc Ngọc Chương đột nhiên té ngã, đã chec.”
“Là ngươi giec người!” Ta kiên quyết muốn báo quan.
Tô Uyển không biết, Hoàng Hậu nương nương cho ta một ân điển, nàng nghe nói ta muốn lấy thân mình thử thuốc, để cho kiến độc cắn mình, cho nên đa an bài các thái y trong cung tới hội chẩn cho Lạc Ngọc Chương.
Thái y vừa rời đi thì một khắc sau Tô Uyển vừa lên xe ngựa đến Lạc phủ.
Thái y lúc ấy nói, Lạc Ngọc Chương đã không có biện pháp nhúc nhích, hắn ăn quá nhiều đan dược, trúng độc quá sâu.
Cho nên, Lạc Ngọc Chương sao có khả năng tự mình ngã khỏi xe lăn?
Tô Uyển thể biện hộ. Huống hồ, ta đã mời ngõ tác đến nghiệm thi, Lạc Ngọc Chương là tắt thở mà chec.
Trong miệng mũi hắn còn sót lại bột phấn, loại này chỉ có trên khăn của Tô Uyển.
Năm ấy Tô Uyển ở am ni cô, ngẫu nhiên học được hạng tay nghề điều chế hương độc nhất vô nhị.
Hoàng đế rất thích huân hương do nàng điều chế, cho nên nàng không đem nó tặng ai khác, tất cả quá trình điều chế huân hương đều do hạ nhân của nàng lặng lẽ hoàn thành.
Tô Uyển bị giam lỏng.
Lạc Ngọc Chương vẫn chưa hạ táng.
Hữu công chính Vương Ngôn đã dâng tấu sớ nói, miệng vết thương của Lạc Ngọc Chương, có chút giống bệnh dịch mà lúc hắn đi sứ Đàm Châu phát hiện, mà đạo sĩ lừa Lạc Ngọc Chương, cũng có khẩu âm Đàm Châu.
Kiếp trước, Đàm Châu lũ lụt, sau khi hết thì đến dịch bệnh, cuối cùng Lạc Ngọc Chương bày mưu dẫn người nhiễm bệnh tiến vào kinh thành, làm rất nhiều bá tánh khốn khổ.
Một đời này, ta đã tính kế để vạch mặt viên quan tham ô tiền xây đê, sau đó là tri phủ Đàm Châu tham ô tiền cứu tế, lại quyên góp vàng bạc, làm Đàm Châu xây dựng đập xả lũ đúng dự kiến.
Cho dù năm nay nước mưa lớn hơn nữa, nhưng có đê đập, lũ lụt giảm thiểu. Dịch bệnh cũng chỉ bộc phát trong phạm vi nhỏ, mà ta đã sớm nhờ đại phu phối chế ra loại thuốc trị bệnh.
Hữu công chính Vương Ngôn là thí sinh nhà nghèo mà ta kết giao đầu tiên, ta bảo vệ quê nhà Đàm Châu của hắn, lại tặng hắn công lao ngăn chặn dịch bệnh kịp thời.
Hăn kiến nghị vì để phòng ngừa dịch bệnh, cần phải hỏa thiêu t.h.i t.h.ể Lạc Ngọc Chương.
Lại thêm bức tranh của tài nữ vẽ làn da lở loét của Lạc Ngọc Chương, bệ hạ chuẩn tấu.
Hoàng Hậu nói ta đổi với Lạc Ngọc Chương tình thâm nghĩa trọng, cho nên bệ hạ còn ban ta một ít kỳ trân dị bảo trong khố phòng.