PHU QUÂN CỦA TA CŨNG TRỌNG SINH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-25 10:44:29
Lượt xem: 724
03
Đại phu băng bó vết thương trên đầu Lạc Ngọc Chương xong thì nói với mẹ chồng nói: “Chỉ là bị thương ngoài da, tĩnh dưỡng là được. Nhưng là, Lạc công tử không thể tiếp tục uống những loại thuốc bổ thận đó nữa, cũng phải nghĩ thoáng một chút, mạch tượng của hắn sắp không xong.”
Mẹ chồng sắc mặt buồn bã, ta lập tức cúi đầu gạt lệ, dùng khăn tay che khuất nụ cười nhếch mép.
Đại phu không tra ra được loại độc trí mạng của Lạc Ngọc Chương.
Sau khi trọng sinh một năm rưỡi, ta đã nạp thiếp cho Lạc Ngọc Chương, bọn họ cũng lục tục sinh mấy đứa bé, hắn đã không còn giá trị.
Cho nên, ta làm “chỗ đó” của Lạc Ngọc Chương thành phế vật.
Lạc Ngọc Chương lúc ấy lo lắng, tìm hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác kích thích, còn tìm không ít đại phu.
Từ lúc bắt đầu hắn còn cố kỵ thanh danh nên chỉ dám uống vài loại thuốc bổ thận, sau đó thì tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử, hắn hỏi thăm khắp nơi để tìm phương thuốc cổ truyền, thậm chí mê tín ăn đan dược của mấy đạo sĩ lang thang.
Ăn nhiều phương thuốc cổ truyền kỳ quái và đan dược, thân thể hắn đã sớm hư tổn, mạch tượng loạn đến thái y cũng không dám nói có thể trị.
Nếu Lạc Ngọc Chương giờ phút này quan tâm đến bản thân mình một chút thì nên cẩn thận hỏi lại đại phu nói vậy là có ý gì.
Đáng tiếc, Lạc Ngọc Chương rất kiêng kị người khác nói hắn “không được”, vừa nghe liền nổi trận lôi đình, thậm chí từng phát cuồng đánh chec một thị thiếp.
Cho nên đại phu chỉ dámnhắc nhở một cách mơ hồ, cả mẹ chồng cũng không dám chạm đến phương diện đó của Lạc Ngọc Chương để tránh rủi ro, bà ta chỉ biết lén kêu ta chăm sóc hắn.
Lạc Ngọc Chương gấp không chờ nổi vẫy vẫy tay đuổi đại phu đi: “Đi ra ngoài, cút đi! Nương, ta có lời hỏi ngươi.”
Đại phu còn chưa đóng cửa lại, Lạc Ngọc Chương liền hỏi: “Nương, Uyển Uyển biểu muội……”
Ta che miệng lại: “Phu quân, ngươi nói cẩn thận, không thể gọi tên thân mật của quý nhân.”
Lạc Ngọc Chương lạnh lẽo nhìn chằm chằm ta: “Sở Oánh, ngươi là độc phụ, ngươi còn dám……”
“Bang!” Mẹ chồng lại tặng Lạc Ngọc Chương một cái tát.
Lạc Ngọc Chương trừng lớn đôi mắt hỏi: “Nương, ngươi hôm nay vì sao cứ đánh ta?”
Ta bước nhanh đi tới cửa nhìn quanh, rồi lắc đầu ra hiệu với mẹ chồng, ý bảo không có ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-quan-cua-ta-cung-trong-sinh/chuong-3.html.]
Mẹ chồng lúc này mới quở mắng: “Lạc Ngọc Chương! Ngươi ngày thường ném mất thể diện của Lạc phủ , ta đều nhận. Nhưng còn, Tô Uyển kia đã vào cung, ngươi trong lòng dù không nỡ thì cũng phải buông bỏ. Ngươi muốn cho nương rơi đầu cùng với ngươi sao?”
Lạc Ngọc Chương đột nhiên ngồi dậy: “Vào cung? Uyển Uyển nàng, nàng rõ ràng đang đợi ta, nàng đã nói cả đời đều chờ ta. Ta còn chưa có cơ hội đối tốt với nàng, sao lại biến thành như vậy? Nương, ngươi nói cho ta sao lại như vậy!”
Trong lòng ta buồn cười, Lạc Ngọc Chương lúc mới “không được”, ta đã âm thầm chỉ dẫn gả sai vặt bên người hắn một chiêu: Để Lạc Ngọc Chương tiếp xúc với nhiều loại mỹ nhân, nói không chừng sẽ có phản ứng.
Lạc Ngọc Chương nghe lọt tai, hắn dạo hết lầu xanh lầu hồng, ta thỉnh thoảng cho hắn chút giải dược, làm hắn trãi qua một đêm vui vẻ.
Hắn còn tưởng rằng mỹ nhân có công hiệu, nên càng thêm thân thiết với các hoa khôi nóng bỏng.
Ta nhân cơ hội này để Tô Uyển trở về Lạc gia, làm Tô Uyển tận mắt nhìn thấy Lạc Ngọc Chương nói những lời ngon tiếng ngọt với các mỹ nhân như đã từng nói với nàng ta.
Tô Uyển đau lòng, lại biết Lạc Ngọc Chương “không được”, sau khi cân nhắc lợi hại, nàng lại được lọt vào mắt hoàng đế, liền quyết đoán tiến cung.
Trạch đấu còn không xong mà dám tham gia cung đấu, ôi chao, vừa vào cửa cung sâu như biển nha.
Mẹ chồng véo ta một cái, ý bảo ta tới giải thích.’
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta giả vờ nói: “Phu quân, Uyển Uyển biểu muội……”
Lạc Ngọc Chương trừng mắt với ta: “Khẳng định là tại con độc phụ này. Trước khi thành hôn ngươi có thể tính kế chúng ta, lần này Uyển Uyển không chờ ta, khẳng định cũng là âm mưu của ngươi. Sở Oánh, ngươi cũng trọng sinh? Sau khi ngươi trọng sinh đã làm cái gì?”
Lạc Ngọc Chương giãy giụa xuống giường: “Nương, ta đã trọng sinh. Ngươi nghe ta nói, Sở Oánh con độc phụ này sẽ hại chúng ta cả nhà!”
Ta nhào tới ôm mẹ chồng, sợ hãi rụt rè nói: “Trọng sinh, này không phải là tên đạo sĩ đã lừa phu quân ba ngàn lượng vàng viết trong thoại bản sao? Mẹ chồng, phu quân có phải vì “không được” nên điên rồi?”
Lạc Ngọc Chương còn đang muốn làm mẹ chồng cảnh giác ta.
Mẹ chồng cả người run run, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài: “A Oánh, ngươi cũng không thể nói chuyện trực tiếp như thế. Người đâu mau tới a.”
Lạc Ngọc Chương trước khi trọng sinh, vừa nghe người khác nói hắn “không được”, thì sẽ phát cuồng đánh người.
Ta cũng chạy theo sát phía sau mẹ chồng, đi đến cạnh cửa, nhân lúc mẹ chồng phân phó gã sai vặt, ta quay đầu lại, nói với Lạc Ngọc Chương: “Cho dù Tô Uyển như thế nào, Lạc Ngọc Chương, ngươi đời này đã yếu sinh lý, từ từ mà cảm thụ niềm vui ta ban cho ngươi đi.”