Phù Doanh - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-03-03 23:39:07
Lượt xem: 5,585
Ngao Ngọc Hy thong thả ngồi xuống trước mặt ta, tùy tiện lật lật chiếc chén sứ trong tay, giọng nói như có như không:
"Ngươi rất sợ bổn cung tiếp tục ở lại đây, vì sợ sẽ bị lật tẩy thân phận thật, đúng không?"
"Cho nên mới nóng nảy đuổi bổn cung đi?"
Nàng ta cười lạnh, giọng châm chọc:
"Nhưng ngươi đừng quên, giấy không thể gói được lửa.”
"Nếu có một ngày chuyện bại lộ, bổn cung ít nhất còn có vạn quân Đại Lương che chắn.”
"Còn ngươi… đang ở Bắc Yên, cô độc một thân một mình.”
"Đến lúc đó, ngươi sẽ bị toàn bộ bá tánh Bắc Yên phỉ nhổ, bị văn võ bá quan dâng tấu đàn hặc, khiến Mộ Dung Chiêu chán ghét đến cực điểm.”
"Khi ấy, ngươi sẽ bị lăng trì, vứt xác cho dân chúng phỉ nhổ, đều là do ngươi tự chuốc lấy!"
"Bổn cung, sẽ đợi xem ngày tàn của ngươi!"
Ngay khi nàng ta đang ghé sát tai ta, lời lẽ ác độc, cánh cửa tẩm điện bỗng nhiên bị đá văng ra.
Bóng đêm bị xé rách bởi hàng chục bóng người màu đen.
Ảnh Vệ đồng loạt xông vào, bao vây cả ta lẫn Ngao Ngọc Hy.
Ngoài cửa điện, Mộ Dung Chiêu khoác long bào đen tuyền, chắp tay sau lưng, sải bước tiến vào, ánh mắt lạnh buốt như băng, quét qua hai chúng ta.
Phía sau hắn, Lý công công trầm giọng ra lệnh:
"Lục soát!"
Lập tức, Ảnh Vệ tản ra, lật tung tất cả trong tẩm cung của ta.
Bàn ghế, giường chiếu, tủ sách, thậm chí chậu cây, bình hoa cũng không tha.
Ngao Ngọc Hy ban đầu còn ngây người, sau đó bỗng bật cười điên dại.
Nàng ta giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, ngăn không cho ta đứng dậy hỏi rõ mọi chuyện.
Nàng ta nhếch môi cười lạnh:
"Bổn cung đã nói rồi mà, giả thì mãi mãi là giả.”
"Xem ra, Hoàng đế Bắc Yên cũng không phải kẻ ngốc.”
"Những lời dối trá mà con tiện nhân nhà ngươi bày ra, tối nay sẽ bị vạch trần ngay tại đây!"
Ta mất phương hướng, chỉ có thể trân trân nhìn ra ngoài cửa điện.
Trong đám đông, Lục Hành cũng đang lặng lẽ đứng đó, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ta tràn đầy mỉa mai và khinh bỉ.
Thiên thư lập tức bùng nổ.
【Chuyện gì đây?! Hai kẻ tra nam tiện nữ kia lại giở trò gì nữa?!】
【Không ổn rồi! Chẳng lẽ bọn chúng giả vờ đáng thương, vu oan giá họa cho nữ chính sao?!】
【Không! Không thể nào! Không lẽ lại phải đi theo kịch bản cũ sao?! Ta cứ tưởng sau khi cốt truyện lệch khỏi nguyên tác, sẽ có một cái kết HE chứ!】
【Biên kịch! Ta muốn g.i.ế.c ngươi a a a a!】
Đọc xong thiên thư, trái tim ta vốn còn ôm một tia hy vọng, cuối cùng chìm hẳn xuống đáy vực.
16
Ngao Ngọc Hy mạnh mẽ đẩy ta ra, sau đó mỉm cười rạng rỡ, bước đến trước mặt Mộ Dung Chiêu.
Nàng ta cúi người hành lễ, giọng nói mềm mại:
"Bệ hạ, thần thiếp vốn không có ý định giấu giếm người.”
"Thực sự là vì hôm hòa thân, thần thiếp lâm trọng bệnh, không thể đến Bắc Yên, đành phải tìm người thay thế.”
"Nhưng… thần thiếp từ lâu đã ngưỡng mộ bệ hạ, nay kẻ giả mạo kia đã bị lật tẩy, để tránh hoàng gia mất mặt, chi bằng cứ ban c.h.ế.t cho ả.”
"Sau này, để thần thiếp ở lại hầu hạ bệ hạ, chắc chắn sẽ tốt hơn con tiện nhân đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-doanh/chuong-8.html.]
Mộ Dung Chiêu hờ hững liếc nàng ta một cái, nhưng không đáp, chỉ chậm rãi giơ tay lên.
Lập tức, mấy Ảnh Vệ xông tới, giữ chặt lấy cánh tay của Ngao Ngọc Hy, đá mạnh vào đầu gối, ép nàng ta quỳ rạp xuống đất.
Phía sau đám đông, Lục Hành giật mình, theo bản năng muốn xông lên bảo vệ, nhưng ngay lập tức bị Ảnh Vệ rút đao bao vây, không thể nhúc nhích.
"Mộ Dung Chiêu! Ngươi có ý gì?!"
Ngao Ngọc Hy điên cuồng giãy giụa, trâm vàng rơi xuống, vạt áo xộc xệch, mái tóc dài tán loạn, che lấp gương mặt đang méo mó vì hoảng loạn.
Lúc này, một Ảnh Vệ tiến lên, cẩn thận bưng lấy chén sứ trước mặt ta, đồng thời cầm theo chậu lan Văn Tâm vừa hé nở một đóa hoa trắng.
Hắn trầm giọng bẩm báo:
"Bệ hạ, đã tìm thấy rồi.”
"Theo lời ngự y, chỉ có hai vật này tỏa ra mùi hương bất thường."
Ngự y bước ra từ đám đông, cẩn thận ngửi chén trà, rồi đổ thêm chút nước, lấy ngân châm (kim bạc) nhúng vào trà, sau đó nhẹ nhàng chích vào cánh hoa lan.
Chỉ chốc lát sau, một thứ tơ mỏng trắng như sợi tóc, từ từ tách khỏi cánh hoa, bò lên thân ngân châm.
Trông nó ngọ nguậy như một loài ký sinh, khiến người ta buồn nôn.
Ngao Ngọc Hy vừa thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ngự y nghiêm giọng:
"Bệ hạ, đây chính là Thạch Tủy Cổ.”
"Loại cổ trùng này không có độc, mà cần có thuốc dẫn.”
"Ban đầu, thuốc dẫn không gây hại, nên rất khó phát hiện.”
"Nhưng một khi thuốc dẫn bị bôi lên chén trà, người uống sẽ vô tình nuốt nó vào bụng.”
"Đến khi ngủ say, Thạch Tủy Cổ giấu trong phòng sẽ chui vào não người.”
"Không quá nửa tháng, người đó sẽ phát điên.”
"Không quá ba tháng, ắt phải chết.”
"Mà khi c.h.ế.t đi, cổ trùng sẽ hóa thành huyết thủy, dù có khám nghiệm t.h.i t.h.ể cũng không thể tra ra nguyên nhân."
Hồng Trần Vô Định
Thiên thư nổ tung.
【Quả nhiên, nữ phụ vẫn muốn g.i.ế.c nữ chính! Nhưng vì Phượng Nghi Cung toàn là người của nam chính, nàng ta không tiện ra tay trực tiếp, nên mới nghĩ ra cách này!
Không cho người ta c.h.ế.t một cách gọn gàng, mà muốn tra tấn suốt ba tháng rồi mới giết!
Quá độc ác!】
【Nhưng… nam chính làm sao biết được chuyện này? Cốt truyện này… càng lúc càng kích thích!】
Thực ra, lúc này ta cũng mang cùng một thắc mắc như thiên thư.
Ta ngước nhìn Mộ Dung Chiêu, nhẹ giọng gọi:
"Bệ hạ…"
Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát ý dày đặc, khiến người ta không rét mà run.
Nguyệt Nga vội tiến lên đỡ ta rời khỏi bàn trà, khẽ giọng thì thầm bên tai:
"Nương nương, Giang đại nhân và phu nhân đã ở Thanh Chính Điện chờ người.”
"Chúng ta nên đi ngay thôi."
Ầm một tiếng!
Trong đầu ta như có tiếng sét đánh ngang, khiến ta sững sờ tại chỗ.
Trước khi phụ thân bị vu oan, ông từng là ngự sử ngũ phẩm của Đại Lương, đảm nhiệm chức Đài Gián.
Chỉ vì phê phán hoàng thất ngu muội, mà bị người tố giác mưu phản, bị tống vào ngục.
May nhờ bách tính viết vạn dân thư cầu xin, ông mới thoát án tử, nhưng vẫn bị đày đến Nam Di.
Nhưng bây giờ, sao người lại có thể ở Thanh Chính Điện?!