Phú bà mệnh khổ - Chương 1: Tôi cùng cô gái xấu xí hoán đổi thân xác
Cập nhật lúc: 2024-06-17 17:23:36
Lượt xem: 207
1.
Sư phụ nói rằng mệnh của tôi là mệnh phải bôn ba, được định sẵn là không thể hưởng phúc.
Nhưng ông nội tôi không nghĩ vậy.
Ông cụ cả đời kiếm tiền nhưng đứa cháu gái duy nhất của ông lại không tiêu được.
Đây chẳng phải là một cái tát vào mặt ông sao?
Cho nên, ông đã bỏ ra vài tỷ đồng để giúp tôi phá vỡ mệnh cách.
Tuy nhiên, nó chẳng có tác dụng gì.
Tôi vẫn bị nổi mẩn khắp người khi mặc quần áo đắt tiền và đau bụng khi ăn những đồ tốt
.
Để không làm hại đến tôi, ông đã vung tay lên, triệu tập các đầu bếp cùng nhà thiết kế hàng đầu và yêu cầu họ sử dụng những nguyên liệu rẻ tiền nhất để làm ra đồ tốt nhất cho tôi.
2.
Nếu không thành công, sẽ kiện bọn họ ra tòa tội lừa đảo.
Khi tôi nghe thấy điều này, khóe miệng tôi hơi run rẩy.
Có vẻ như ông thật sự là người có thể làm ra được những việc như vậy.
"Tên khốn Khương lão đầu kia đúng là chuyên gây rắc rối cho người khác, đem tất cả phiền phức ném cho tôi, nếu không phải ông ta đến cầu xin, vừa lúc tôi cũng thiếu ông ta một cái ân tình, tôi sẽ giúp ông ta gánh vác cục diện rối rắm này sao.”
Mặc dù là vậy... nhưng sư phụ à! người ở trước mặt con nói con là một mớ rắc rối có thực sự ổn không?
"Tiểu Độ, hiện tại con cũng kế thừa y bát của ta. Sư phụ cho con tính một quẻ, mệnh cách phải chịu khổ của con sẽ được đánh vỡ vào năm con 20 tuổi, con cầm lấy thư giới thiệu này, xuống núi đi."
Lúc tôi cầm thư giới thiệu trên tay, khóe miệng của ông không nhịn được hơi nhếch lên.
"Nhanh lên! Tôi muốn xe cứu thương tới trong vòng mười phút nữa!"
Bên ngoài núi, một nhóm bảo vệ mặc áo đen đang vây quanh một chiếc ô tô. Một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm đang nằm trên xe, thư ký của anh ta đang lo lắng hét vào điện thoại, gân xanh trên cổ nổi lên.
Nhưng dưới chân núi chỉ có một ngôi làng nhỏ, làm sao tìm được xe cấp cứu trong vòng mười phút?
Tôi kéo vali và thở dài.
"Tránh ra." Tôi rũ mi, uể oải nói: "Đặt chú ấy nằm xuống đất đi."
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, nhưng không ai để ý đến lời nói của tôi.
Thư ký vẫn đang cùng người của đầu dây bên kia nói chuyện.
Tôi lấy hộp ngân châm từ trong túi ra, gỡ xuống một cây, kẹp giữa hai ngón tay rồi nói: "Nếu trong vòng một phút mà các anh không tránh ra, chú ấy sẽ chết."
Tên thủ lĩnh của đám bảo vệ đứng cản trước mặt tôi, quát: "Vị tiểu thư này, người bên trong không phải là người mà cô có thể động vào, mau cút đi"
Khóe miệng tôi nhéch lên một nụ cười, hơi híp mắt, nghiêng đầu nhìn người bên trong xe.
Khuôn mặt anh ta chuyển sang màu tím, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng bắt đầu sùi bọt mép.
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của đám người này, tôi nhún vai, thu ngân châm lại chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!" Thư ký môi mím thành một đường, giống như đang đưa ra một quyết định rất quan trọng, nghiêm túc nhìn tôi: "Xin nhờ cô!"
Anh ta nhìn tôi, rồi đem người đặt dưới đất, tôi vặn đuôi kim châm, thản nhiên đ.â.m vào nhân trung giữa hai lông mày của người đàn ông.
Những người xung quanh hít sâu một hơi, muốn ngăn cản nhưng bị thư ký ngăn lại.
Anh ta nhìn tôi và nói: "Người duy nhất chúng ta có thể tin tưởng bây giờ chỉ có vị tiểu thư này. Chắc chắn cô ấy có thể nhìn ra tiên sinh không phải là người bình thường. Nếu có chuyện gì xảy ra do sơ suất của cô ấy... "
Truyện được edit bởi Lavieee
Ồh, đây là đang cảnh cáo tôi.
Tôi chậm rãi thu hồi lọ thuốc mỡ vừa lấy ra, ngước mắt lên nói: "Đi lấy cho tôi một ít phân bò tới đây."
Vẻ mặt hiền lành của thư ký ngơ ngác một lúc rồi xắn tay áo lên và đi xuống đất.
Khi anh ta quay lại, đúng lúc tôi vừa hạ xuống một châm cuối cùng, thong thả cất hộp ngân châm lại.
Vết bầm tím trên mặt người đàn ông đã mờ dần nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
"Tiểu thư, sao tiên sinh của chúng tôi vẫn chưa tỉnh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phu-ba-menh-kho/chuong-1-toi-cung-co-gai-xau-xi-hoan-doi-than-xac.html.]
"Phân bò mà tôi để các anh lấy tới đâu rồi?" Tôi liếc nhìn anh ta và nói: "bôi nó lên thái dương và nhân trung của chú ấy là được. "
Một lúc sau, người trên mặt đất từ từ tỉnh lại.
Chú ấy nhìn mình dính đầy phân bò, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Thư ký đã giải thích tình hình cho chú, nhưng chú ấy cũng không dám tùy tiện lau đi trước khi tôi lên tiếng.
Tôi nén cười nói: "Tỉnh dậy thì có thể lau đi."
Chú ấy là một người đàn ông rất lịch sự, không ngừng cảm ơn tôi, tôi đeo túi sách vẫy vẫy tay.
"Tiên sinh, chúng ta trở về kiểm tra kĩ lại một chút, hôm khác quay lại thăm cô bé này nhé." Thư ký nói.
Anh ta định mời chú vào trong xe.
Tôi khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Rất tốt, nếu bây giờ chú ngồi trên xe hai tiếng thì thật sự có thể yên nghỉ ở đây luôn. Sau đó không cần gặp bác sĩ nữa, trực tiếp gặp phật tổ đi."
"Đồ thô lỗ!" Thư ký mặt đỏ bừng, bị chú ngăn lại.
Tôi thường hay lười biếng, nhưng những người đã từng được tôi chữa trị. Muốn ngay dưới mi mắt lãng phí tâm huyết của tôi, đừng mơ!
Dù bị tôi mắng nhưng chú vẫn không giận.
Chú ấy lấy ra một tấm danh thiếp và nói: "Đây là danh thiếp của chú. Sau này nếu tiểu thần y cần bất cứ điều gì, cháu có thể gọi cho chú."
Chú quay lại với thư ký của mình rồi lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô ấy!"
Thư ký liếc nhìn tôi, cúi đầu nói: "Xin lỗi cô, là do tôi quá sốt ruột."
Tôi không thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình, kéo vali và vẫy tay chào hỏi với chú: “Chú nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày trước khi đi đường dài, dù sao cơ thể chú…”
Tôi không nói được gì, nhìn người đàn ông giống như một cái vỏ rỗng này, dặn dò: "Dù sao thì hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!"
Chú mỉm cười và cảm ơn tôi lần nữa.
3.
Khi tôi đến Đại học Nam Giang thì trời đã tối.
Cùng lúc đó có một cô gái cũng vừa đến.
Tôi lấy ra lá thư giới thiệu khi vào cổng, người bảo vệ nhìn rất lâu nhưng không nhận ra dấu niêm phong trên thư nên từ chối cho tôi vào.
Mặt khác, cô gái phía sau tôi cầm giấy thông báo nhập học và vào trường một cách suôn sẻ, nhưng không hiểu sao cô ấy lại nhìn tôi đầy ẩn ý trước khi rời đi
Ở cửa đợi hơn nửa giờ thì giáo viên đón tôi mới thong thả bước tới.
"Tôi họ Tần, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em. Em có thể về ký túc xá và tự mình dọn dẹp trước." Cô ấy miễn cưỡng nhìn tôi, khẽ giọng lẩm bẩm, "Thật là xui xẻo khi phải tiếp quản một người đi cửa sau.”
Tôi suy nghĩ kỹ càng, tôi vào Đại học Nam Giang nhờ thư giới thiệu của sư phụ, cô ấy nói tôi vào học ở đây nhờ mối quan hệ hình như cũng không sai.
Có một cuộc họp lớp vào buổi tối và mọi người đều đến đó rất sớm.
Phòng học tràn ngập tiếng nói hào hứng của các bạn học sinh.
"Này, các cậu có nghe nói không? Lớp chúng ta có một bạn học mới. Tôi nghe nói cô ấy là cháu gái của một ông chủ lớn."
"Ai vậy? Ai vậy?"
"Người này khá bí ẩn, bởi vì sức khoẻ không tốt nên trước đây cô ấy đã được nuôi dưỡng ở bên ngoài. Đây là lần đầu tiên cô ấy lộ diện trước công chúng."
"Tôi nghe bố tôi nói rằng cô ấy là đứa cháu gái quý giá của gia tộc Giang, gia tộc đứng đầu ở Kinh đô."
"Đúng đúng, bố tôi nói Giang tiên sinh đã chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho cháu gái. Tuần sau, tôi nghe nói ngày đó trùng hợp là sinh nhật thứ 20 của cô Giang."
"Tôi rất muốn tham gia!'"
"Những người đến đó chắc chắn là những ông lớn. Chúng ta hãy xây dựng một mối quan hệ tốt với cô Giang, có thể chúng ta cũng sẽ nhận được thiệp mời."
"Vậy... cô Giang là ai?"
Tôi đứng ở cửa tìm chỗ ngồi, đột nhiên có vài người chen lấn bên cạnh.
Người mà họ đang vây quanh trông hơi quen.
Ồ, là cô gái ở cổng trường cùng tôi hồi nãy.