Phong Môn Quan - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-14 20:52:39
Lượt xem: 1,264
Ông chú năm đứng ngoài cửa, cách chiếc quan tài nhìn vào trong.
Sắc mặt ông có chút thay đổi.
“Đây là ấn ký đòi mạng, con bé bị nhắm trúng rồi.”
Ba mẹ tôi sốt ruột lắm.
“Vậy phải làm sao đây? Ông chú năm, Tiểu Huê cũng được chú chăm nom từ nhỏ đến lớn, chú cứu lấy con bé đi.”
Tôi có chút hoảng hốt đưa tay sờ lên cổ, nhưng lại không cảm thấy sợ hãi là bao.
Khi đó tôi chỉ nghĩ, quả nhiên, chị dâu cũng trách tôi không thể cứu được Nam Nam.
Ông chú năm hận sắt không thành thép, hừ lạnh một tiếng gằn giọng nói.
“Làm sao mà tao cứu được? Anh Tử có thể trở thành lệ quỷ, đều do nghiệp của nhà bây tạo ra chứ còn gì!”
“Anh Tử ch.ết do mất m.áu quá nhiều, nhuộm đỏ hết cả bộ quần áo, cũng không giúp con bé lau rửa sạch sẽ thay bộ đồ khác đàng hoàng.”
“Trên người mặc bộ đồ nhuốm m.áu mà ch.ết, ắt sẽ thành lệ sát, mà nhà bây còn dám đem đứa bé đổi bằng cái mạng của Anh Tử, đặt vào quan tài cho nó ngộp thở ch.ết!”
“Bây giờ oán niệm lệ khí của Anh Tử xung thiên, chỉ có thể lấy mạng sống để hóa giải thôi!”
Mẹ tôi nghe thế liền hoảng hốt.
Ba tôi thì lại bình tĩnh và lý trí hơn.
Ông nhìn ông chú năm và nói: “Chú năm, tôi biết ông sẽ có cách, điều kiện có thể đưa ra.”
Đôi mắt ông chú năm liền lóe lên.
Dường như ông chỉ đợi câu nói này thôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Muốn Tiểu Huê không bị mất mạng, không phải là không được. Nhưng phải nghiêm túc làm theo lời mà tôi nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phong-mon-quan/chuong-7.html.]
Ông chú năm kêu người đem quan tài của chị dâu khiêng đến từ đường trong thôn.
Nhưng vẫn không ai có thể lung lay được cỗ quan.
Rồi ông lập tức kêu anh tôi đi tìm ba con gà trống to đã nuôi hơn ba năm, đem m.áu gà tưới lên quan tài.
Hình như tôi nghe loáng thoáng có tiếng cót két và âm thanh kêu gào rất thê thảm.
Khi m.áu gà trống đã tưới xong, một luồng khói đen liền bốc ra từ trong quan tài rồi biến mất.
Ông chú năm lại lấy một chén m.áu chó mực thuần chủng, vẽ lên cỗ quan một đống hoa văn nhìn không hiểu gì.
Làm xong những bước trên, đám người lông bông đó đi tới khiêng quan, vừa nhấc tay đã khiêng được ngay.
Quan tài đã đưa vào từ đường.
Ông chú năm lấy dây đỏ giăng khắp xung quanh, treo thêm bùa với chuông.
Sau đó, ông đưa cho chúng tôi mỗi người một tấm bùa rồi nói:
“Đem lá bùa dán lên cửa. Ban đêm, bất luận nghe được tiếng động gì cũng không được mở cửa, càng không được bước ra ngoài! Nếu không thì… đừng mong cứu được ai cả.”
“Chỉ cần ráng qua ba ngày, nếu như không có người ch.ết thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Chúng tôi cất lá bùa thật kỹ, đến cả cô gái anh tôi dẫn về cũng có phần.
Tôi nhìn ông chú năm cùng ba mẹ tôi vào phòng, không biết bàn bạc cái gì nữa.
Buổi tối, tôi phập phồng lo sợ quay trở về phòng.
Còn cố tình đứng ở cửa kiểm tra lại tấm bùa, xem nó dán chắc chưa.
Vừa tính đi ngủ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Là anh tôi.