Phong Lâu Quái Đàm - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-29 19:27:26
Lượt xem: 164
Bên trong túi có cải thìa, cà rốt và thịt ba chỉ. Mặc dù đều là những thứ khó kiếm hiện nay nhưng vẫn khiến tôi không tránh khỏi bỗng cảm thấy hãi hùng.
Cuối cùng, tôi vẫn nhịn không được xách một túi đồ ăn đặt xuống bên cạnh mình, sau đó đánh dấu tick vào bảng điểm danh.
Mấy ngày nay tôi liên tục đặt mua thức ăn trên app điện thoại, mà trong tình huống hiện tại thì không thể nói là mua mà phải là năn nỉ xin được mua!
Nếu may thì có thể 7 giờ mua kịp hai bắp cải thảo, còn không thì cho dù là bắt đầu từ 4 giờ cũng chỉ vớt vát được có một cái củ tỏi mà thôi! Mà vốn mấy đồng mua được nửa ký đồ ăn thì hiện tại đã đội giá lên không biết bao nhiêu lần, càng đừng nói chi là tiền phí giao hàng đắt kinh khủng.
Trước mắt tôi này không phải là từng túi đồ ăn mà rõ ràng chính là từng bọc tiền! Trong điều kiện hiện tại thì tôi không có tư cách gì để bắt bẻ…
Nhiều túi đồ như vậy, nếu bán ra ngoài thì chẳng phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?
Trong đầu đột nhiên toát lên ý nghĩ như vậy nhưng chỉ một giây sau tôi liền nhớ đến câu nói trên dòng tin nhắn hôm qua.
<Không nên có lòng tham! Người có lòng tham sẽ không có được kết quả tốt!>
Thôi, có một số chuyện vẫn là nên đừng làm!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đã đếm sơ qua, tổng cộng có 24 cái túi vừa vặn tương ứng với 6 tầng lầu, mỗi tầng lầu có 4 nhà. Thế là ác niệm vừa mới dâng lên kia của tôi nhanh chóng bị đánh trở về…
<Phát đồ ăn ở đại sảnh lầu một, mỗi nhà xuống lấy một túi đi! Hết sẽ không phát nữa, trễ nhất là phát tới 12 giờ!>
Đây là tin nhắn tôi gửi lên nhóm, không biết từ lúc nào mà việc cấm đăng tin ở trong nhóm đã được tắt. Vì để người khác tin tưởng hơn, tôi còn chụp hình đồ ăn ở trên đất đăng lên nhóm.
<404> : A, đu! Ban quản lý tài sản của chúng ta mở mắt rồi à? Vậy mà lại phát đồ ăn miễn phí! Coi bộ tốn không ít đâu nha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phong-lau-quai-dam/chuong-6.html.]
<204> : Tốt vậy sao? Tôi phải mau xuống dưới đó lấy thôi!
<Lầu trưởng> : Mau xuống! Mau xuống! Hết rồi là thôi đó! @all
Tôi cố ý nhắc nhở bọn họ, cũng vì muốn sớm chút xong chuyện để trở về.
‘’Ting!”
Cửa thang máy đột nhiên mở ra, có vài người từ bên trong đi thẳng tới chỗ tôi.
Thấy có việc, tôi cũng vội vàng bắt đầu phân phát và đăng ký.
“ y da, Tiểu Bạch! Cô là lầu trưởng của chúng tôi sao? Tốt quá, vậy về sau có việc gì tôi sẽ tới tìm cô!”
“Mấy thứ này chia ra hết rồi, cô làm việc năng suất thật đấy!”
Người nói chuyện chính là dì Trương khoảng chừng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt trung niên hiền hậu. Dì ấy ở phòng <503>, là hàng xóm sát vách của tôi. Được dì ấy khen khiến tôi cũng có chút ngượng ngùng…
“Mà dì Trương ơi, nếu như trong người thấy bình thường thì thôi, khoan hãy ăn thịt nhe! Cũng không biết chừng nào mới có thịt nữa, mình bỏ tủ lạnh ăn từ từ ăn đỡ hơn.”
Tôi thật sự cảm thấy chuyện lần này có hơi qu.ỷ d.ị nên mới cố ý nhắc nhở một câu. Dì Trương cũng gật đầu với tôi.
“Ừ, dù sao dì cũng ăn chay.”
Tiếp đó lại có mấy nhà đến đều là ứng xử hòa bình lịch sự với nhau, mãi cho đến người kia…