Phong Lâu Quái Đàm - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-03-30 11:30:17
Lượt xem: 530
Sáng thứ năm, tôi như cũ đi phân phối đồ ăn.
“Tiểu Bạch à, đồ ăn do ban quản lý tài sản này phát thật sự không tốt một chút nào đó!”
“Thịt này nhìn bề ngoài thì rất ngon nhưng mà mới để tủ lạnh có qua ngày đã bị hư thối, còn sinh giòi nữa!”
“Ông nhà dì từ tối hôm qua ăn thịt liền ho quá trời! Đến uống nước thôi mà một ngày cũng đã uống hết cả thùng rồi!”
“Sáng nay vẫn cứ nói đói mãi, lại còn định ăn mấy cái thứ đồ hư kia nữa! May mà dì vứt nó đi rồi đó!”
“Tiểu Bạch à, cô nói xem có phải là đồ của ban quản lý tài sản này cho có vấn đề gì rồi không? Cô là lầu trưởng, phải phản ánh với bên đó đó!”
Dì Trương phòng 503 dông dài bên tai tôi mãi, mà khi tôi nghe được lời của dì ấy thì tay cũng bất giác run nhè nhẹ lên, sau đó mở miệng nói: “Dì, dì ăn thịt rồi à?”
“Đâu có, dì theo Phật nên ăn chay! Với lại tới tuổi này của dì rồi cũng khó tiêu hóa, ăn rau củ nhiều vào mới tốt cho sức khỏe hơn!”
Tôi lại hỏi tiếp: “Dì, vậy tivi nhà dì hình gì vậy? Con định mua tivi mà chưa biết mua tròn hay mua vuông nhìn ổn hơn?”
Dì Trương nghe vậy lại bật cười: “Cái con bé này! Đương nhiên là hình tròn rồi, tivi làm gì có hình vuông đâu!”
Nghe dì Trương đáp vậy, lại nhìn bà ấy thong dong như không có chuyện gì, đáy lòng tôi bỗng dưng thấy nhót ruột.
<Hộ gia đình bình thường ăn thịt sẽ biến thành hộ gia đình không bình thường.>
<Hộ gia đình không bình thường sẽ tuyên truyền những chuyện không bình thường làm ảnh hưởng đến nhận thức của bản thân cùng người nhà.>
<Mà những gia đình sống đơn lẻ ăn thịt nói không chừng chính vì bị ảnh hưởng đến nhận thức nên mới bắt đầu sử dụng những thứ rau quả hư thối đó.>
Dì Trương này… Nếu như không giúp cho chồng dì ấy mau chóng trở lại bình thường thì nói không chừng ngày mai dì ấy cũng sẽ ch.ết…
Nghĩ vậy, tôi nói với dì Trương: “Dì à, con nghe nói người bệnh nên ăn nhiều thịt vào. Hay là lát nữa dì nấu cho chú ấy tô canh thịt, biết đâu uống vào rồi lại thấy đỡ hơn.”
“Thật sao?”
Nhìn dáng vẻ hoài nghi của dì ấy, tôi liều mạng gật đầu.
“Toàn nói vậy, dì tin con đi!”
“Ừ được.”
Dì Trương cuối cùng vẫn là tin vào lời tôi nói, còn bảo lát nữa nấu canh xong muốn chia cho tôi nếm thử một tô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phong-lau-quai-dam/chuong-18.html.]
Lúc dì Trương về, tôi cố tình đi cùng thang máy với dì ấy. Lúc này tôi xem như đã xác định được rằng dì Trương chỉ là người bị ảnh hưởng thần trí chứ không phải thuộc về dạng hộ gia đình không bình thường. Bởi vì nếu như dì ấy có vấn đề thì lúc đi trong thang máy đã bị tấn công rồi!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dù sao…
<Hộ gia đình bình thường có thể đi thang máy; Thang máy an toàn còn thang bộ thì không an toàn. Hộ gia đình không bình thường có thể đi thang bộ; Thang bộ an toàn còn thang máy thì không an toàn.>
Hôm nay đồ ăn phân phát ra ngoài ngày càng giảm, chỉ phát ra được có 9 phần. Ngoại trừ các hộ gia đình trước đó thì 101, 102, 203, 303, 304, 502 đều không tới lãnh đồ ăn.
<101> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
<102> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
……….
<601> : Lương thực đủ ăn, nhà chúng tôi không lấy.
Nhìn một chuỗi tin nhắn hồi đáp máy móc trên nhóm, lòng tôi dần dần như chìm xuống đáy cốc.
Mới có bốn ngày mà từ 24 hộ ban đầu đã giảm mạnh đến chỉ còn 8 hộ. Bây giờ, tầng 1, tầng 2, tầng 3 đều đã biến thành những hộ u linh. Rốt cuộc bên trong có tình huống như thế nào, tôi cũng hoàn toàn không nắm được.
Tôi chỉ biết rõ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì ngày tôi bị xóa sổ chắc cũng chẳng còn cách bao xa!
[Nếu toàn bộ bị biến thành 0 thì … dù cho tôi có làm lầu trưởng cũng sẽ đồng dạng rất nguy hiểm!]
[Làm ơn! Làm ơn đi! Đừng có giảm người nữa! Đừng giảm nữa mà!]
Rốt cuộc, tôi nhịn không được lại nhắn tin lên nhóm, hi vọng nhắc nhở mọi người đừng nên ăn thịt, không đi thang bộ nhưng lại phát hiện không hề có bất cứ ai để ý đến tin nhắn của tôi. Bọn họ chỉ cho rằng tôi đang mê sảng.
<401> : Đừng có hù tôi! Đây không phải đóng phim kinh dị đâu!
<402> : Đúng rồi! Đúng rồi! Cô bị đ.iên rồi hả? Cứ nói mê sảng hoài! Tôi ở khu Ôn Hinh này bao nhiêu năm rồi, có xảy ra chuyện gì đâu!
<403> : Mới bị nhốt có vài ngày, cô à… có cần phải như vậy không? Cũng đâu phải là tận thế tới chứ!
<404> : Ai biết được! Lỡ đâu người ta làm lầu trưởng có cảm giác thượng đẳng hơn thì sao! Lông còn chưa mọc được hai cọng đã bày đặt đòi quản người khác à!
<501> : Ngày nào cô ấy cũng phát đồ ăn vất vả lắm rồi, mọi người đừng nói như vậy nữa.
<501> : Tiểu Bạch, không khỏe à?
<602> : Tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy lầu trưởng nói đúng đó, mọi người vẫn nên cẩn thận hơn!