Phiên Live Trò Chơi Gả Cho Quỷ - Chương 21: Dịch thể, sự ô nhiễm lan rộng
Cập nhật lúc: 2024-05-16 23:03:39
Lượt xem: 756
"Việc triển khai kế hoạch tuyệt vời này, phải bắt đầu kể từ một tháng trước đó."
"Ngày hôm đó, một đội xây dựng của thành phố nào đó đang khai thác dầu, ở độ sâu nhất định, họ đã đào ra..."
Anh ta dừng lại, cố tình phớt lờ danh từ này.
“Thứ trồi lên từ mặt đất là một loại chất lỏng đặc biệt, tiếp sau đó, xung quanh khu vực dần dần xuất hiện hàng loạt sự kiện kỳ lạ.”
Linh Tuyết ngắt lời một cách lịch sự: “Ví dụ như?”
Viện trưởng đắn đo một hồi: “Ngày càng có nhiều người khẳng định bản thân đã nhìn thấy những li/nh h/ồn người ch/ết xung quanh họ”.
"Chúng tôi nghi ngờ rằng thứ được khai quật ra là một thế giới khác, bởi vì thứ chất lỏng đó là một vũng nước ch/ết, không có sự lưu động, cũng không thể bắt lửa hay phân giải, chức năng duy nhất của nó là phong ấn nỗi chấp niệm người đã khuất. Với chất lỏng kỳ lạ đó, chúng tôi đã tạo ra một công cụ có thể dễ dàng dụ hoặc li/nh h/ồn."
Anh ta nói thì nhẹ nhàng, nhưng Linh Tuyết nghe lại phải hít một hơi sâu: "Nói cách khác, các người là đang tạo ra qu/ỷ h/ồn một cách nhân tạo?"
"Đúng vậy, nhưng tất cả những điều này đều dựa trên sự hạnh phúc của toàn bộ nhân loại. Nếu như một ngày nào đó, chúng tôi thông qua phương pháp nhân tạo này phong ấn năng lượng "hồn thể" này vào trong có thể của người trẻ tuổi, đó chẳng phải là bước khởi đầu của "sự sống vĩnh hằng" sao?"
Thấy Linh Tuyết trầm mặc không lên tiếng, anh ta lạnh lùng thúc giục cô thể hiện rõ lập trường: "Quý cô Linh Tuyết, cô cảm thấy thế nào?"
Đối diện với ánh mắt của anh ta, cô gái trịnh trọng gật đầu: "Anh nói rất đúng, tôi không có gì để phản bác. Bằng cách này, vấn đề sinh, lão, bệnh, tử của con người trong hàng ngàn năm này sẽ được giải quyết, đúng thật là một【Dự Án Tạo Thần】!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Linh Tuyết dựa lưng vào ghế và bắt đầu đưa ra điều kiện: "Vậy sau khi gia nhập, tôi có thể nhận được sự hỗ trợ gì từ anh?"
Vị viện trưởng trẻ tuổi dường như đã có chuẩn bị sẵn, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ nhân viên đưa cho cô: “Bất cứ khi nào cô gặp rắc rối, cô đều có thể đến tìm tôi.”
Linh Tuyết không có phản ứng gì, chỉ ném tấm thẻ về phía ngược lại, hai lúm đồng tiền càng khiến nụ cười tràn đầy sự ngọt ngào: “Tôi hy vọng mình sẽ thấy được thành ý của anh.”
Người đàn ông bị cô nhìn đến đỏ cả mặt, ho nhẹ vài tiếng, đưa cho cô một chiếc thẻ từ khác.
Lần này cô nhận được tấm thẻ có quyền hạn cao nhất "Viện trưởng danh dự".
Quả nhiên, những cô gái ngọt ngào sẽ luôn được yêu thích hơn.
Trước khi rời đi, anh ta dường như chợt nhớ ra điều gì đó, ngăn cô lại: “Nhân tiện, chúng tôi thường quàn th/i th/ể trong tám ngày để phán đoán tình trạng phân tán của th/ể x/ác và linh h/ồn, vậy nên trạng thái của th/i th/ể sẽ trông không được tốt lắm… thay tôi gửi lời xin lỗi đến bạn của cô nhé."
Cô xua tay tỏ ý mình không nghe rõ: “Cái gì?”
"Th/i th/ể sẽ trông không được tốt lắm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phien-live-tro-choi-ga-cho-quy/chuong-21-dich-the-su-o-nhiem-lan-rong.html.]
“Không phải câu này, câu trước đó nữa.”
"Bệnh viện sẽ quàn th/i th/ể trong tám ngày."
“Được rồi."
Đối với những đồng minh đã thống nhất cùng chung mặt trận, viện trưởng rất rõ ràng thái độ mà chiêu hiền đãi sĩ, một mạch tiễn cô ấy đến cuối đường chỗ thang máy.
Trước khi rời đi, với nụ cười ngọt ngào, cuối cùng cô cũng hỏi: "Tôi muốn hỏi anh một việc, việc trở thành lệ quỷ có thực sự là lựa chọn của 'bọn họ' không?"
Nụ cười lịch sự đông cứng ở khóe miệng, ánh mắt người đàn ông chợt trở nên tối tăm, vô định.
"Đương nhiên rồi."
Cô gái gật đầu, vẫy tay chào anh trước khi cửa thang máy đóng lại, trông dáng vẻ đặc biệt ngây thơ.
Không biết tại sao, anh ta luôn có linh cảm rằng dường như mình đã vướng phải rất nhiều rắc rối...
…
Đêm khuya, Đại Vĩ sau khi giải quyết xong tang lễ cho cha mình đã trở về khách sạn.
Chưa bước qua cửa đã nhìn thấy cô đang một mình nói chuyện trước bức ảnh ma với người đàn ông.
"Tại sao vậy?"
"Cái gì tại sao?"
Đại Vĩ lắc đầu, bọc chiếc đựng bình tr/o c/ốt của cha mình vào trong tấm vải đen rồi cất vào ba lô, sẵn sàng trốn chạy bất cứ lúc nào.
Trong phòng khách có mấy chục túi lớn chứa đầy tiền âm phủ , cô gái đang ngồi trên núi tiền giấy, cau mày nhìn khung ảnh tối đen trước mắt.
Vừa rồi cô trông lời nói và hơi thở của vị viện trưởng, có thể thấy rõ ông ta là một người đang sống sờ sờ.
Tại sao ở đại sảnh nơi họ gặp nhau lần đầu...
“Đấng" đột nhiên trở nên nóng rực như vậy?