Phật tử muốn hoàn tục - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-06-22 09:04:10
Lượt xem: 665
Đôi mắt Tạ Hoài Giác run rẩy, môi mím lại. Hắn cũng không hỏi ta, nếu có nghe thấy thì tại sao không quay lại.
Tạ Hoài Giác im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Ân tình của nàng đối với nhà ta, Tạ mỗ suốt đời khó quên. Ân sâu nghĩa nặng, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Ta hướng hắn chắp tay: "Chốn quan trường mưa gió khó lường, ca ca ta tính tình thẳng thắn đơn thuần, hiện giờ chỉ giữ một chức quan nhàn hạ dưới trường Thái tử. Tạ lang ngày sau nếu phát đạt, xin hãy chiếu cố huynh ấy một chút. Đó chính là báo đáp ân tình ngày hôm nay rồi."
Tạ Hoài Giác vẫn đứng im như núi, không chịu nói lời cáo từ. Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Còn gì nữa?"
Ta ngạc nhiên. Chuyện này đúng là hiếm thấy. Bởi vì lúc trước, Tạ Hoài Giác luôn chỉ sợ phải nói dài thêm với ta một câu. Khi tình cảm chúng ta còn nồng thắm, hắn cũng từng ở dưới ánh trăng, cười vân vê những bông hoa rơi bên tai ta.
Nhưng khi ca ca ta cùng hắn bàn chuyện hôn sự, hắn lại trong nháy mắt gạt đi, chắp tay lạnh nhạt nói: "Vương công tử đừng hiểu lầm Tạ mỗ, Tạ mỗ chỉ coi Vương tiểu thư như muội muội của mình.”
Ca ca ta tức giận đến mức thiếu chút nữa cầm ly rượu ném vào hắn. Tuy nhiên, hắn ta cũng không trốn tránh, mạnh mẽ nói thẳng: "Vương tiểu thư tính tình hoạt bát sôi nổi, nhưng rất mong được thứ tội, Tạ mỗ trời sinh bản tính nhàm chán, sợ khó mà làm cho Vương tiểu thư được vui vẻ.”
Những lời này của hắn khác nào nói rõ ràng với ta "Tính cách ta quá mức ồn ào, không xứng đáng với hắn".
Mọi chuyện vốn nên đến đây là kết thúc, bản thân ta cũng không muốn phát sinh thêm rắc rối nào cùng hắn nữa. Có điều, sau khi bị từ chối kết thân, ta khó tránh khỏi mất mát, lạc lõng mất mấy ngày.
Ca ca thương hại ta, tức giận đến nỗi ngủ không được, nửa đêm uống rượu say, mạnh mẽ xông vào Tạ gia muốn đòi cho ta một lời giải thích rõ ràng. Đúng lúc bắt gặp Tạ phu nhân đang mời tiểu thư Lâm gia cùng ngắm trăng.
Tạ Hoài Giác một thân áo bào màu trắng, đuôi tóc buộc vòng ngọc, muốn bao nhiêu phong lưu thì có bấy nhiêu phong lưu. Hắn mặt mày nhu hòa rót rượu cho Lâm tiểu thư. Hóa ra trời sinh cho hắn một đôi mắt thâm tình, nhìn ai cũng giống nhau như vậy.
Ca ca ta thất vọng rời đi. Có lẽ Tạ Hoài Giác sợ ca ca ta đi ra ngoài nói chuyện không hay nên không đến mấy ngày sau, Tạ Hoài Giác tự mình vào chùa tu hành, nguyện vì tổ mẫu cầu phúc.
Ngày lễ Hoa Triều năm ấy, chúng ta gặp lại nhau một lần. Khi đó ta cùng mấy tỷ muội đến chùa cầu phúc, có người trong nhóm có quan hệ thông gia cùng Tạ gia nên, vì phép lịch sự muốn đến chào hỏi Tạ Hoài Giác lúc ấy đang tu hành trong chùa.
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn trong đám người, miễn cưỡng gặp hắn một lần. Khi đó, hương khói lượn lờ, hắn lặng lẽ cụp mắt xuống và cúi đầu chào ta: “Vương thí chủ vẫn khỏe chứ?”
Nhưng không đợi ta trả lời, hắn lặng lẽ quay người rời đi. Ta đoán, chắc là hắn ghét ta lắm. Ghét ta dễ dàng gửi gắm chân tình, nhanh như vậy đã muốn cùng hắn bàn chuyện hôn sự. Ghét ta nếu có thể lạnh nhạt khó nảy sinh tình cảm, lớp cửa sổ bằng giấy mỏng manh này có thể chậm một chút bị đ.â.m thủng, hắn cũng sẽ không cần bị ép tới chùa tu hành, từ bỏ con đường làm quan đang trên đà thăng tiến của mình.
Ta nhớ đến đây, chợt tỉnh táo lại thì thấy Tạ Hoài Giác vẫn còn đứng đó. Trông gương mặt hắn quả thực giống như một cô nương si tình muốn cùng kẻ sở khanh giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Ta lại lắc đầu: "Không còn gì nữa, ta đối với công tử thật sự không có yêu cầu gì khác.”
Đáng ra đây phải là một chuyện tốt, nhưng chẳng biết tại sao, vẻ mặt Tạ Hoài Giác lại trầm xuống.
Cuối cùng hắn xoay người, quay lưng về phía xe ngựa, đứng yên một lúc lâu, sau đó mới vén rèm lên xe.
7
Tạ Hoài Giác vừa rời đi, bệnh của Tiểu Phong trùng hợp cũng khỏi hẳn. Hắn cười, nói muốn mở tiệc báo đáp ta đã chiếu cố chăm sóc hắn mấy ngày nay.
Nói xong liền tiến vào trong phòng bếp nhỏ mãi không thấy ra. Hắn ốm bệnh đã lâu, đột nhiên bình phục, ta quả thật có chút không kịp thích ứng. Ánh mắt không tự chủ được muốn nhìn hắn, lại chỉ thấy trên giường trống không. Lúc pha trà cũng luôn theo bản năng pha cho hắn một ly không lạnh không nóng, cuối cùng lại chỉ có thể tiện tay đổ đi.
Hắn có vóc người cao ráo, bộ dáng vừa tuấn tú vừa hoang dã nhưng kì thật miệng lưỡi rất ngọt ngào, dáng người mềm mại. Có thể yếu đuối liền yếu đuối, có thể làm nũng liền làm nũng, hết lần này tới lần khác đều nắm chắc điểm dừng, không chọc ta tức giận, lại vừa vặn chạm đến điểm yếu trong lòng ta, khiến ta thoải mái ưng thuận.
Hiện tại các tiểu quan đều có năng lực nhìn mặt nói chuyện hoàn hảo như vậy sao? Ta âm thầm không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phat-tu-muon-hoan-tuc/phan-4.html.]
Đêm đó, thủy tạ được bài trí lại hoàn toàn mới. Rèm cửa màu đỏ tung bay, đèn hoa sen treo ở góc hành lang, mưa đêm đang rơi nhẹ.
Tiểu Phong mặc một bộ trang phục màu đen, nói muốn múa kiếm tặng ta. Ca ca ta lên tiếng nói trước: "Được.” rồi gõ đũa đệm đàn cho hắn.
Tiểu Phong mỉm cười với ta, lông mày và đôi mắt mềm mại mờ ảo trong hương sen của gió đêm, nhưng kiếm khí lại hết sức cao ngạo. Một kiếm chặt đứt rèm đỏ, lụa đỏ đầy trời rơi lên người hắn nhưng ánh mắt hắn vẫn thủy chung nhìn về hướng ta, da thịt dưới lụa đỏ tựa hồ như càng được tôn lên thêm nóng bỏng.
Ta ngẩn người. Kiếm vũ càng ngày càng cuồng nhiệt, nuốt mây đuổi hổ, mạnh mẽ không thể chống cự. Hắn ngày thường hay nói cười châm chọc che dấu tất cả, lúc này, ta mới ý thức được, ẩn giấu trong thân hình cao lớn cường tráng kia là bao nhiêu sức mạnh.
Hắn gác kiếm xoay người, chợt quỳ xuống trước bàn của ta, trên mặt hiện lên nụ cười mãnh liệt chỉ có ở thiếu niên, lấy đi chén rượu trong tay ta.
“Tỷ tỷ, tỷ cho phép ta uống không? Hay là không thể uống?” Hắn nhỏ giọng hỏi cứ như nửa chén rượu ta uống còn lại kia là trân bảo gì đó. Lại còn đưa cho ta các lựa chọn. Ta gần như cảm thấy nghẹt thở.
Tiếng mưa rơi bên ngoài quá ồn ào. Hắn dựa sát gần ta đến nỗi ta có thể ngửi thấy mùi không khí lạnh và hương sen thoang thoảng trên cơ thể hắn.
“Uống đi. Ta vẫn còn chưa uống đâu.”
Hắn dường như nhìn ra ta đang có chút bối rối, cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười đè ép xuống quá thấp, biến thành tiếng khịt mũi cùng tiếng lồng n.g.ự.c phập phồng. Hắn thoáng tránh người ra cho ta thêm một chút không gian.
Ta hít sâu một hơi, cảm giác như toàn bộ thủy tạ đều không tồn tại, đèn hoa sen cũng biến mất, ca ta cũng không có mặt, trong lòng ta tràn ngập hình ảnh hắn đang khoác rèm đỏ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bóng nước trên mặt hồ phản chiếu làm cho ánh mắt hắn sáng lấp lánh như ngọc. Ta há hốc miệng nhìn.
“Khụ khụ.”
Ta chợt hoàn hồn. Ca ca ta ngừng giả vờ ho: "Hạ nhân báo có khách tới.”
Tiểu Phong đứng lên: "Là khách của ngươi sao?"
Ca ca đáp lời: "Phải, nhưng người đó không biết ngươi.”
Tiểu Phong suy nghĩ một chút rồi trốn sau tấm màn đỏ. Cuộc trò chuyện bí ẩn của bọn họ, quả thực khiến người ta nghi ngờ. Huống chi, nghe cách nói của Tiểu Phong vừa rồi, có vẻ như hắn và ca ta có mối quan hệ thân thiết từ trước.
Ta đột nhiên nảy sinh hoài nghi, nhìn về phía ca ca làm huynh ấy có chút chột dạ quay mặt đi, mượn cớ rót rượu. Ta đột nhiên lên tiếng: "Kiếm vũ của tiểu quan vừa múa lúc nãy giống với kiếm pháp kiểm tra buổi sáng của Kim Ngô Vệ trong cung.”
Ca ca ta làm đổ ly rượu, cuống quít nói: "Nào... nào có, ngày nào huynh cũng đợi ở trong cung, nhìn thế nào cũng không thấy giống.”
Ta nhìn ca ca nói: "Sinh nhật Trưởng công chúa năm ngoái còn cố ý sai Kim Ngô Vệ múa kiếm cho nàng xem, công chúa cũng bảo muội cùng đi dự. Cấm vệ sợ bị nàng chú ý nên chỉ múa qua loa cho xong. Nhưng dù như vậy, một số động tác cơ bản vẫn phải có."
Ca ca ta đỏ mặt thở dài, nhỏ giọng nói: "Thôi quên đi, muội có còn nhớ, muội hay đến chỗ Trưởng công chúa điện hạ thường xuyên đi ngang qua..."
“Vụ án của phụ thân ta đã giao cho Đại Lý Tự thẩm tra lại rồi.”
Lời nói của ca ca ta bị cắt ngang nửa chừng, hai chúng ta ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía trước. Vị khách không mời mà đến chính là Tạ Hoài Giác.
Tạ Hoài Giác mặc một chiếc áo bào sẫm màu, nước mưa bám đầy ướt sũng đang không ngừng nhỏ xuống đất. Hắn làm như không biết, trên gương mặt tái nhợt là đôi mắt ửng đỏ.
Hắn từ trước đến nay luôn tỏ ra thanh cao, lạnh lùng ít nói, hoặc là giả dối mà hùa theo, hôm nay ta mới lần đầu tiên thấy trên mặt hắn chân chính lộ ra vẻ vui mừng.
Đôi mắt nâu trở nên đen và sáng bừng trong cơn mưa đêm, hệt như tượng Bồ Tát biến thành người thật vậy. Lòng từ bi đối với tất cả chúng sinh không còn nữa, sự lạnh lùng tàn nhẫn giữa hai hàng lông mày cũng không thấy đâu. Chỉ có tâm tư và dục vọng vui mừng lan tràn.