Phất Thảo Vi Đình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:55:17
Lượt xem: 321
Đầu xuân tháng ba, Ngân Châu đại thắng.
Tên tướng quân lấy mạng sống của bách tính để tế lễ cho tình yêu, lại lập thêm chiến công.
Còn vị tri phủ đại nhân mà chúng ta ngày đêm mong đợi, đã không thể trở về Ninh Thành.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ông ấy vì chuyện cứu trợ thiên tai mà đắc tội với long nhan, c.h.ế.t trên đường bị lưu đày...
Thôi Tam Nương nói, nàng ấy không đợi được nữa, nàng ấy muốn đánh cược một phen.
Đồng tri tạm thời quản lý Ninh Thành, cũng có chức trách giám sát các quan lại trong châu, từng có xích mích với vị tướng quân coi mạng người như cỏ rác kia, xưa nay vẫn luôn bất hòa.
Tam Nương nói: Đây gọi là lấy hổ cắn sói.
Trước khi rời khỏi khu cứu trợ, nàng ấy đưa cho ta một nắm hạt giống.
Đây là hạt giống hoa của quê hương nàng ấy, đã chứng kiến sự gặp gỡ và lễ thành thân của nàng ấy với phu quân nàng.
"Nếu ta không thể quay về thì hãy thay ta gieo nó ở thôn Hạnh Hoa nhé."
"Tiểu Anh à, nghe lời ta, sống thật tốt, phải đợi đến khi hoa nở nhé..."
Năm đó ta mới mười ba tuổi, tận mắt chứng kiến người thân bị g.i.ế.c c.h.ế.t thảm khốc, trong lòng chỉ nghĩ đến báo thù và đòi lại công bằng.
Còn chưa biết lấy hổ cắn sói phải trả giá thế nào.
Cho đến khi gặp lại Tam Nương!
Nàng ấy bị người ta khiêng ra ngoài.
Quần áo xộc xệch, mặt mày tím tái, toàn thân sưng vù vì ngâm nước.
Quan sai nói: Ả nữ nhân này quyến rũ Đồng tri đại nhân không thành, xấu hổ bỏ chạy, kết quả trượt chân ngã xuống nước c.h.ế.t đuối.
Thật tài tình!
Thật tài tình.
Có người con gái Lăng Châu tên là Thôi Tam Nương, vượt ngàn dặm xa xôi để kêu oan cho phu quân.
Nàng ấy không c.h.ế.t trên đường đi kêu oan, cũng không có cơ hội tự vẫn tại công đường.
Mà lại c.h.ế.t trong âm mưu bẩn thỉu đê hèn của kẻ cầm quyền.
Tam Nương ơi là Tam Nương.
Nàng nói lấy hổ cắn sói.
Nhưng sói, hổ, báo trên đời này, vốn dĩ là một nhà.
Vốn dĩ là một nhà!
Có một bà lão mắt đỏ hoe khuyên nhủ: "Cô nương tốt bụng, cháu còn muốn đi đâu để kêu oan nữa đây?"
Bức huyết thư mà người dân thôn Hạnh Hoa vừa quỳ vừa viết trong nước mắt, bị ta vừa cười vừa xé nát.
Không kêu oan nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phat-thao-vi-dinh/chuong-4.html.]
Không kêu oan nữa!
Sói dữ hoành hành khắp nơi, công lý cho những kẻ nhỏ bé đã sụp đổ hoàn toàn.
Mối huyết thù của thôn Hạnh Hoa, mối huyết thù của quân Lục gia, mối huyết thù của Thôi Tam Nương.
Hãy để ta tự tay đòi lại từng món một!
.................
Ta trở về Ngân Châu.
Sau khi cúng bái vong hồn của dân làng thôn Hạnh Hoa, ta tìm thấy chiếc cuốc mà cha ta từng dùng để làm ruộng.
Cán cuốc đã gãy, ta mài đi màI lại, nhân đêm mưa tầm tã lẻn vào nhà Thái thú.
Mưa lớn trút xuống Ngân Châu, bờ sông vỡ đê.
Những con người cần cù chăm chỉ như trâu ngựa, đang dùng m.á.u thịt của mình để lập công cho cấp trên, còn vị Thái thú đại nhân đáng kính của chúng ta, lại đang ngồi trong dinh thự đèn đuốc sáng trưng, kiểm kê châu báu.
Người đầu bếp cũng mang mối thù m.á.u với lũ quan lại, đã giúp ta đánh ngất mấy tên gia đinh canh giữ.
Tay ta lăm lăm cái cuốc, nghênh ngang bước vào, nhắm thẳng tên Thái thú đang đếm ngân phiếu mà bổ xuống.
Nhát đầu tiên, chỉ trúng vào vai tên quan tham đó.
Máu chảy như suối, hắn ta kinh hãi chạy trốn khắp nơi.
Chiếc mũ Ô Sa trên đầu bị hắn dẫm bẹp, giày quan dưới chân bị hắn đá văng, ngân phiếu, khế đất, giấy tờ nhà cửa bay tứ tung khắp nơi.
Dù vậy, hắn vẫn không quên gào lên——"Lũ tiện dân như cỏ rác, sao dám g.i.ế.c quan..."
quan..."
Mưa như trút nước, gió gào thét.
Nhìn ta từng bước ép sát, như Diêm Vương đòi mạng.
Hắn ta cuối cùng nước mắt nước mũi giàn giụa, giữa vũng nước tiểu vàng khè mà dập đầu cầu xin tha thứ.
Hắn nói mình còn cha mẹ già yếu, còn vợ con thân thích cần chăm sóc.
Thế ta thì không có sao!
“Ta thì không có sao!”
“Thái thú đại nhân, ngài có biết không?”
“Ta không biết dùng cuốc cho lắm.”
“Bởi vì đám trẻ con ở thôn Hạnh Hoa chúng ta luôn được nuông chiều, không phải làm việc nặng, chỉ theo lão trưởng thôn học chữ mà thôi.”
“Cha mẹ yêu thương chúng ta, đều hết lòng tin rằng, chỉ cần sống lương thiện, cần cù làm ăn, là có thể bảo vệ vợ con già trẻ bình an. Kể cả khi gặp tai ương, điều đầu tiên nghĩ đến, chính là đi báo quan đòi công đạo.”
“Vậy mà các người, vậy mà các người!”
Ta hung hăng vung cuốc lên—— “Các người sống sờ sờ hút m.á.u hút thịt chúng ta, lại nói tiện dân như cỏ rác, sống c.h.ế.t có số.”