Phất Thảo Vi Đình - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-23 16:00:43
Lượt xem: 137
Nửa năm sau.
Ta đưa Tiểu Ách Ba trở về thôn Hạnh Hoa.
Trên đường về, chúng ta vừa đi vừa nghỉ.
Nhìn Lê vương từng bước thu phục lại các thành trì, kiến lập triều đại mới, bá tánh không còn phải chịu cảnh lầm than.
Nhìn thấy người dân khắp nơi hân hoan chào đón, vui mừng đến rơi lệ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mọi người đều nói: "Như thế này thật tốt! Không còn chiến tranh nữa rồi!"
Người dân từ trước đến nay vốn không quan tâm đến việc ai làm hoàng đế.
Chỉ cần gia đình họ được bình an, không phải mang tính mạng ra chiến trường c.h.é.m giết, không phải nếm trải nỗi đau mất cha, mất con.
Chỉ cần gia súc trong chuồng được ăn cỏ no nê, ruộng đồng có người cày cấy, bên sông có những nữ nhân vừa giặt giũ vừa cười nói rôm rả...
Thì đó chính là minh quân, chính là một thời đại tốt đẹp mà mọi người hằng mong ước.
Bách tính trên thế gian này, chưa bao giờ đòi hỏi một sự công bằng tuyệt đối.
Họ chỉ cần một cuộc sống bình yên, được làm việc chăm chỉ, được hưởng một sự công bằng tối thiểu.
Sự công bằng ấy, giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi cỏ cây.
Chỉ cần một tia sáng nhỏ bé cũng đủ để họ cắm rễ xuống đất, kiên cường và nỗ lực vươn lên trong cuộc sống.
Cánh đồng hoang vu, cây cầu nhỏ gãy đổ ở thôn Hạnh Hoa, giờ đây đã được bao phủ bởi những hàng liễu rủ xanh mướt.
Ta chạy chậm dọc con đường, đuổi theo Tiểu Ách Ba đang phồng má giận dỗi, vừa chạy vừa nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Ách Ba, ta có thể gọi tên muội được rồi chứ?"
Tiểu Ách Ba dừng bước, trừng mắt nhìn ta một cái, rồi lại phồng má chạy về phía trước.
Kết quả bước hụt chân, cả người nghiêng ngả, ngã nhào xuống vũng bùn lầy trên ruộng.
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
Đừng hiểu lầm nhé!
Không phải ta cười nhạo nàng ấy bị ngã bẩn hết cả người.
Mà là đang rất nghiêm túc gọi tên nàng ấy đấy.
Ha ha ha ha ha...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phat-thao-vi-dinh/chuong-14.html.]
Tiểu Ách Ba hay giận dỗi này, vốn có tên là "Ha Ha".
Nàng ấy chính là con gái út của tri phủ Ninh Châu.
Giữa thời loạn lạc, cha mẹ chỉ mong nàng ấy cả đời được sống vui vẻ, an nhiên, lớn lên trong tiếng cười.
Bị ta đánh ngất đưa đến Lăng Châu, khi gặp lại thấy ta bình an vô sự, đầu tiên nàng ấy khóc nức nở, sau đó mới nhớ đến chuyện bị ta đưa đi, liền giận dỗi suốt cả quãng đường.
"Ha ha ha ha..."
"Đừng giận nữa mà, ta sẽ ở bên cạnh muội, sẽ cùng muội khôn lớn!"
Ta ôm hai miếng ngọc bội trong lòng, cố sức chạy về phía trước.
Trong chiếc bọc đồ cũ kỹ, ngoài cây cuốc muốn mang về quê nhà, còn có một gói hạt giống hoa lấy trộm từ quê hương của Tam nương.
Thôn Hạnh Hoa ngày xưa, mảnh đất nhuốm đầy m.á.u tươi, không thể nào gieo trồng những bông hoa mà Tam nương đã dày công chăm sóc.
Ánh trăng bị mây mù che phủ, không thể soi sáng ngọc bội của Lục cô nương.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác.
Sẽ không như vậy nữa.
Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cành lá khẽ lay động.
Hoa cỏ ven đường như cũng đang nghiêng đầu mỉm cười với ta.
"Anh nhi, cuối cùng con cũng trở về rồi sao!"
Vâng ạ, con đã trở về rồi.
Anh nhi rời nhà bảy năm, giờ đã trưởng thành rồi!
Con sẽ ở lại thôn Hạnh Hoa, chăm sóc cho tiểu Ha Ha.
Cũng giống như mọi người đã từng yêu thương, chăm sóc cho con vậy.
Năm này qua năm khác, cùng nàng ấy khôn lớn.
(Hết)