Pháp Luật Không Thể, Thì Để Chị - Chapter 11 (End)
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:24:04
Lượt xem: 425
11.
Cứ như vậy, tin tức Giang Nghiễn sắp ra nước ngoài truyền đến tai tôi.
Giang Nghiễn liều mạng phản kháng, như phát điên, nhưng vẫn bị trói lên máy bay.
Cho đến giây phút cuối cùng, cậu ta vẫn liều mạng gọi tên tôi: "Thanh Mộng cứu anh!"
Vũ Khúc Đoạn Trường
Điều nực cười là, cho đến giây phút cuối cùng, cậu ta vẫn coi tôi như vị cứu tinh của mình.
Giang Nghiễn cuối cùng vẫn lên máy bay riêng do Giang Sơ Dao sắp xếp, bay đến một đất nước xa lạ.
Bay được một nửa đường, máy bay đột nhiên dừng lại, hạ cánh xuống một hòn đảo.
Giang Nghiễn nghi ngờ bước xuống máy bay, nhìn xung quanh, hỏi phi công: "Đây là đâu?"
Nhưng phi công không để ý đến cậu ta, chỉ lặng lẽ đóng cửa khoang.
Giang Nghiễn giật mình, quay người vỗ mạnh vào cửa khoang: "Anh đang làm gì vậy?! Để tôi vào!"
Đáp lại cậu ta, chỉ có tiếng gầm rú của máy bay.
Thấy máy bay sắp cất cánh, Giang Nghiễn sợ hãi, để không bị đ.â.m trúng chỉ đành lùi lại trốn sau gốc cây, nhìn máy bay bay đi từ xa.
Cậu ta, bị bỏ lại một mình trên đảo.
Giang Nghiễn sợ đến run cả người.
Để sinh tồn, cậu ta lấy hết can đảm đi vào sâu trong rừng, lại đột nhiên bị người ta đánh ngất xỉu.
Tỉnh lại lần nữa, cậu ta nhìn thấy tôi.
"Tô Thanh Mộng? Sao em lại ở đây?"
Giang Nghiễn dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra điều bất thường: "Đây là đâu? Là em bắt anh đến đây sao?"
Tôi khẽ nói: "Tôi không tên là Tô Thanh Mộng. Thực ra tên thật của tôi là Tô Thiên Nguyệt, tôi còn có một em gái, tên Tô Thiên Dư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phap-luat-khong-the-thi-de-chi/chapter-11-end.html.]
Giang Nghiễn vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không nhớ ra Tô Thiên Dư, người đã xuất hiện nhiều lần trong bản tin thời sự năm đó.
"Tám năm trước, anh đã ném em gái tôi từ tầng hai mươi xuống, chỉ vì thấy vui."
Giang Nghiễn nhìn tôi, trên mặt vừa kinh hãi, vừa tức giận: "Vậy nên, cô muốn trả thù tôi phải không? Đồ khốn nạn! Tôi yêu cô như vậy, cô lại đối xử với tôi như thế này sao? Tôi là người thừa kế của tập đoàn Giang thị, nếu cô dám làm hại tôi, tôi sẽ khiến cô và đứa em gái rẻ tiền của cô sống không bằng chết!"
Tôi lắc đầu: "Anh đang nói gì vậy? Người thừa kế của tập đoàn Giang thị, là Giang Sơ Dao."
"Ngay hôm qua, chủ tịch Giang đã vào tù, bây giờ, trụ cột duy nhất của Giang thị, chính là Giang đại tiểu thư, Giang Sơ Dao."
"Còn anh… anh chỉ là một người lao động nghèo khổ, đã ký hợp đồng bán thân với mỏ đá, phải lao động ở đây cả đời thôi." Tôi chỉ vào một nhóm công nhân khai thác đá đang làm việc ở phía xa: "Thấy chưa? Đây là một mỏ đá bí mật, nằm ở khu vực công hải không người quản lý, cũng là nơi anh sẽ sống nốt quãng đời còn lại."
"Năm đó anh vì chưa thành niên mà thoát tội, vì vậy tôi đặc biệt nhân ngày hôm nay, anh tròn mười tám tuổi, đưa anh đến đây. Bất ngờ không, Nghiễn? À đúng rồi, nhân tiện chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng anh, lại thêm một tuổi!"
"Đồ khốn nạn! Tôi yêu cô như vậy!" Giang Nghiễn vùng vẫy lao đến muốn đánh tôi, nhưng chân cậu ta bị còng xích khóa chặt, lao về phía trước lại tự ngã xuống đất.
Trên khuôn mặt trắng trẻo có vài vết xước, ngũ quan tinh xảo cũng bị bụi bẩn của mỏ đá che phủ. Giang Nghiễn bây giờ, còn đâu dáng vẻ phong độ của cậu ấm nhà họ Giang ngày nào?
Giang Sơ Dao hợp tác với tôi, cô ấy lợi dụng quan hệ của mình, liên hệ với mỏ đá này, lại đổi phi công thành người của mình, lặng lẽ đưa Giang Nghiễn đến đây.
Tôi đã sắp xếp trước với các công nhân ở mỏ đá, những ngày tháng sau này của Giang Nghiễn, sẽ không dễ dàng gì.
Tám năm trôi qua, cậu ấm từng ngông cuồng hống hách giờ đây trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Tôi muốn cậu ta chết, lại sợ em gái ở dưới suối vàng cũng không muốn nhìn thấy cậu ta.
Vì vậy, tôi muốn Giang Nghiễn ngày qua ngày, tỉnh táo trải nghiệm nỗi đau bị bắt nạt, lấy gậy ông đập lưng ông.
Cuối cùng, cậu ta tuyệt vọng: "Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Chúng ta không phải là cặp đôi hoàn hảo nhất sao? Anh có thể nắm giữ sinh tử của người khác chứng tỏ anh đứng trên đỉnh cao nhất. Anh thà phụ cả thiên hạ chứ không phụ em, toàn tâm toàn ý chỉ yêu thương em, con gái các em không phải đều thích như vậy sao?"
Tôi lắc đầu: "Anh tội ác tày trời, làm toàn chuyện xấu. Chẳng lẽ chỉ vì anh đối xử tốt với tôi, liền đại diện cho việc anh là người tốt sao? Tôi chỉ biết, gieo nhân nào gặt quả nấy, g.i.ế.c người thì đền mạng, đó là lẽ đương nhiên."
Tôi quay người, nghe tiếng gào thét của Giang Nghiễn, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Em gái, đại thù đã báo, em ở trên trời có linh thiêng, có thể yên nghỉ rồi.
Chúc em tối nay, có giấc mơ đẹp.