Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Pháo sấm mùa xuân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:36:14
Lượt xem: 251

03

 

Hơi thở của cậu ta dừng lại trên cổ tôi, tôi bỗng ngã về phía trước một cách mất kiểm soát, gần như choáng váng.

 

Giây tiếp theo, cậu ta nắm lấy vai tôi, trầm giọng nói: "Kêu đi, vừa ham ăn lại ham chơi, tôi không trêu cậu nữa. Mau về đi."

 

Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi nắm lấy cánh tay cậu, kiên quyết lần nữa: “Mình muốn đến chỗ cậu.”

 

Tôi sợ rằng sau đêm nay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.

 

Diệp Ngọc Thành hít một hơi thật sâu, dưới ánh đèn mờ mịt, tôi nhìn không rõ nét mặt của cậu ta, nhưng đại khái có thể đoán được lúc này cậu ta nhất định đang bất lực và cáu kỉnh.

 

Mấy giây sau, cuối cùng cậu ta cũng nhượng bộ, vội vàng nói: "Quên đi, tùy cậu."

 

Cuối cùng tôi đã đạt được mong muốn của mình.

 

Đó là một căn phòng cũ kỹ và tồi tàn rộng khoảng năm mươi mét vuông, vừa bước vào cừa đã thấy một chiếc bàn Bát Tiên cũ kỹ và bốn chiếc ghế nhỏ màu đen bóng, ngoại trừ căn bếp nhỏ và phòng tắm nhỏ hẹp chật chội thì còn ba phòng ngủ nữa.

 

Hai nam sinh đang ngồi trên chiếc ghế tre bong tróc chơi game, vừa nhìn thấy tôi, miệng cả hai há hốc.

 

"C.h.ế.t tiệt, Anh Không, anh dám làm thật ư, đến cả con gái cũng dám đưa về nhà."

 

Diệp Ngọc Thành chỉ vào một chiếc ghế, ra hiệu cho tôi ngồi lên đó, còn cậu ta thì dựa nửa người vào bàn Bát Tiên, từ trong túi móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

 

“Giới thiệu một chút, đây là bạn học cũ của tôi.” Cậu ta nói với hai nam sinh: “Đây là hai người anh em của tôi, Lão Đàm và A Trúc.”

 

Tôi mỉm cười với họ, nam sinh tên Lão Đàm lau tay vào quần rồi duỗi ra trước mặt tôi.

 

"Hiếm lắm mới thấy một cô gái xinh đẹp đến chơi nhà, xin chào."

 

Nhìn họ không giống những tên lưu manh tội lỗi đầy mình như mọi người lưu truyền, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần.

 

Sau vài câu chào hỏi ngắn gọn, Diệp Ngọc Thành bóp nát điếu thuốc, giọng điệu mệt mỏi cất lên: “Được rồi, xem cũng đã xem rồi, cậu về đi.”

 

Người anh em A Trúc của cậu ta cười vui vẻ vì lời nói của cậu ta, thấy cậu ta sắp đuổi người bèn nóng nảy: "Gì vậy? Không giữ em gái ở lại đây qua đêm à?"

 

Tôi biết điều này là không thể, nhưng trái tim tôi vẫn ngứa ngáy. Thời còn bé chúng tôi đã ngủ cùng nhau không ít lần. Lúc đó chúng tôi có vô số chủ đề để nói, bây giờ hội ngộ, thì đều đã trưởng thành hết rồi.

 

Trong thế giới người lớn làm gì còn cái gọi là ‘sự trong sáng’ nữa.

 

Diệp Ngọc Thành đã đứng ở cửa, tôi vừa định đi ra ngoài, liền thấy cậu ta loạng choạng.

 

"Làm sao vậy?"

 

Tôi vội vã tiến tới, nhưng trước khi kịp chạm tới cậu ta, tôi đã thấy cậu ta trượt dọc theo bức tường xi măng rồi ngồi bệt trên mặt đất.

 

Cậu ta ngất lịm đi.

 

Lão Đàm và A Trúc vội vàng chạy tới khiêng cậu ta về phòng. Tôi lấy điện thoại di động ra gọi 120 nhưng bị Lão Đàm giữ lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phao-sam-mua-xuan/chuong-3.html.]

Thiết Mộc Lan

“Anh Không ghét đi bệnh viện, cậu đưa anh ấy tới đó, phỏng chừng anh ấy sẽ trở mặt với cậu đấy.”

 

Tôi lo lắng đến mức sắp khóc đến nơi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tại sao cậu ấy lại ngất xỉu?”

 

"Đừng lo lắng. Cả đêm qua anh Không không ngủ. Hơn nữa, hôm qua anh ấy đã đánh nhau với một nhóm người, tôi đoán anh ấy đã kiệt sức đến mức không thể trụ được. Không sao đâu, chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi, có lần anh ấy còn ngủ luôn ngay đầu ngõ, hàng xóm đi ngang qua còn tưởng anh ấy đã c.h.ế.t rồi cơ.”

 

Nghe cậu ấy nói vậy, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Ngọc Thành.

 

Trong phòng không có điều hòa, nóng nực và ngột ngạt vô cùng, Lão Đàm và A Trúc đi xuống tầng, sau khi chí chóe với nhau hồi lâu, họ bê một chậu nước đá lên.

 

"Bà mẹ nó, xin mấy viên đá cũng khó chịu, bọn mình thiếu tiền nhà bà ta bao giờ chắc?"

 

Lão Đàm đặt những viên đá trước quạt điện, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

 

A Trúc bưng một chậu nước đến và nói muốn lau người cho Diệp Ngọc Thành. Tôi đưa tay ra nhận nhiệm vụ.

 

"Để mình làm cho."

 

Tôi thực sự muốn làm điều gì đó cho Diệp Ngọc Thành.

 

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn choáng váng sau khi vén chiếc áo phông của cậu ta lên.

 

Từ cổ và thắt lưng không có chỗ nào là không có vết thương, dù nặng hay nhẹ cũng không được băng bó bằng băng vải mà chỉ là dán tạm vài miếng urgo. Những vùng không được dán là chi chít những vết bầm tím và vết đỏ.

 

Tôi tuyệt vọng cắn môi dưới, cẩn thận lau người cho cậu.

 

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lão Đàm hỏi tôi có muốn về không, cậu ấy có thể tiễn tôi.

 

Tôi nhìn thời gian thấy đã mười một giờ bèn lắc đầu rồi dán mắt vào giường.

 

"Mình muốn ở lại đây với cậu ấy."

 

Lão Đàm nói được, lúc cậu ấy chuẩn bị ra ngoài, tôi hỏi cậu: "Cậu và Diệp Ngọc Thành gặp nhau khi nào?"

 

Lão Đàm bối rối: "Diệp Ngọc Thành? Là ai?"

 

Tôi chỉ vào người trên giường, Lão Đàm mới phản ứng: “Ồ, ý cậu là anh Không. Thì ra anh Không trước đây gọi là Diệp Ngọc Thành, khó trách phải đổi tên, tên đấy không hợp với anh ấy."

 

Quả thực, cái tên học giả này không phù hợp với con người hiện tại của cậu.

 

Lão Đàm dựa vào khung cửa thở dài.

 

"Anh Không, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của mình."

 

4

 

“Anh Không và bọn tôi gặp nhau vào mùa đông ba năm trước. Năm đó, con hẻm này xảy ra một chuyện lớn.

 

Hai nhóm người phía đông và phía tây lao vào đánh nhau, bọn họ đều là những kẻ một khi đã ra tay thì vô cùng tàn nhẫn, tay cứ cầm d.a.o c.h.é.m loạn xa lên, m.á.u b.ắ.n khắp đất, mùi đồ ăn bên ngoài cũng không thể nào át hết nổi mùi tanh ngòm ấy. "

 

“Ngay khi mọi người đang chạy khắp nơi chờ cảnh sát thì một người đàn ông xuất hiện với một cây gậy gỗ to trên tay. Chỉ bằng vài tiếng nổ, bọn côn đồ đã bị khuất phục.”

Loading...