Phản Công Bằng Cách Cho Mọi Người Đọc Suy Nghĩ - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-05-28 19:07:50
Lượt xem: 1,518
Tống Nhu Nhu kinh ngạc khi anh trai nguyên chủ đoán được suy nghĩ của cô ta, nhưng trước mặt anh trai nguyên chủ, Tống Nhu Nhu tự nhiên phủ nhận kịch liệt, lại dỗ dành anh trai nguyên chủ, giờ tình cảm của hai người đang rất tốt.
Mẹ Tống nói: “Tôi quyết định ngày mai đi báo cảnh sát, mẹ nuôi của Lạc Lạc tên là Thẩm Đàn Hương đúng không? Tôi nhất định không để yên cho bà ta!”
Vừa nghe ba chữ “Thẩm Đàn Hương”, sắc mặt Tống Nhu Nhu lập tức thay đổi, cô ta gần như theo bản năng phản đối lời của mẹ Tống: “Không thể báo cảnh sát!”
Bà Tống nheo mắt hỏi: “Tại sao không thể báo cảnh sát?”
Tống Nhu Nhu đương nhiên không muốn báo cảnh sát.
Bởi vì Thẩm Đàn Hương chính là mẹ ruột của cô ta.
Thẩm Đàn Hương khi xưa làm y tá trong bệnh viện nơi mẹ Tống sinh, đã tráo đổi thân phận của nguyên chủ và Tống Nhu Nhu, sau đó nghỉ việc.
Nhưng từ lâu hai người đã biết nhau, Thẩm Đàn Hương dẫn nguyên chủ đến trước cổng trường của Tống Nhu Nhu bán khoai lang nướng, chỉ để mỗi ngày có thể nhìn thấy Tống Nhu Nhu từ xa.
Mỗi khi tâm trạng Tống Nhu Nhu không tốt đều đến chỗ đó gây sự, và mỗi lần như vậy, Thẩm Đàn Hương lại đẩy nguyên chủ ra để Tống Nhu Nhu trút giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phan-cong-bang-cach-cho-moi-nguoi-doc-suy-nghi/chuong-05.html.]
Theo lời Thẩm Đàn Hương, Tống Nhu Nhu là khách hàng, lại là con gái của nhà giàu nhất ở đây, việc nguyên chủ hầu hạ cô ta là phúc đức của nguyên chủ từ kiếp trước.
【Sao em gái không muốn báo cảnh sát nhỉ? Chẳng lẽ mẹ nuôi của mình thật sự là mẹ ruột của cô ta? Trời ạ, chẳng trách trước đây mẹ nuôi luôn bắt mình nhường nhịn cô ta, luôn quan tâm cô ta, hay tâm sự với cô ta! Phải chăng họ đã biết nhau từ lâu rồi!】
“Không có!”
Nghe thấy tiếng lòng của tôi, Tống Nhu Nhu vô thức thốt lên: “Không có.”
Nói xong, cô ta nhận ra điều không đúng, cắn môi nói: “Dù sao bà ấy cũng nuôi chị bao năm, nếu báo cảnh sát làm to chuyện, người ngoài có thể sẽ nói gia đình họ Tống mình vong ơn bội nghĩa... Công ty của ba gần đây không phải đang làm dự án mới sao? Em sợ ảnh hưởng đến cổ phiếu.”
Ba Tống nghe xong thấy Tống Nhu Nhu nói có lý: “Không đến mức phải báo cảnh sát làm gì, dù sao Lạc Lạc cũng đã về nhà rồi, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi. Lạc Lạc, con thấy sao?”
Ba Tống chuyển vấn đề sang tôi.
Trong lòng tôi không khỏi cười khinh bỉ, nhưng ngoài mặt tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Con nghe lời ba.”