Phải Gọi Là Anh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:34:57
Lượt xem: 4,422
Tôi đẩy Chu Lập Trạch ngồi lên giường, sau đó đi đến, ngồi lên đùi, nắm lấy cổ áo chú hôn xuống.
Bàn tay Chu Lập Trạch nắm chặt lấy ga giường.
Tôi hôn không có chút kĩ thuật nào, cầu xin chú:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Chú nhỏ, chú đợi cháu có được không, cháu sắp lớn rồi.”
“Chú thích cháu một chút, một chút thôi.”
“Còn nữa, chú có thể đừng đính hôn với Tần Vân có được không, chị ấy có chuyện gì mà phải đính hôn mới có thể giải quyết được chứ?”
Chu Lập Trạch ban đầu còn hoảng loạn đã dần dần bình tĩnh lại.
Chú đẩy tôi ra, sắc mặt lạnh lùng nói: “Sau này cháu cách xa Khương Nha một chút, loại chuyện này là nó dạy cháu phải không hả.”
Giọng nói của chú xa cách: “Chu Ánh Phù, cháu nhớ cho kĩ, tôi là chú của cháu, vĩnh viễn là như vậy.”
Chú đứng dậy, rời đi không quay đầu lại .
Mãi cho tới khi âm thanh đóng cửa truyền tới, tôi mới hồi thần lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa,
Tại sao lại đột nhiên tức giận rồi, rõ ràng vừa rồi còn tốt mà.
Tại sao vậy…
04.
Ngày hôm sau, là ngày đính hôn của Chu Lập Trạch và chị Tần.
Các nhà đài lớn đều đang phát tin tức về tin vui này.
Trên tivi, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, trong lòng chua chát.
Khương Nha gọi điện thoại cho tôi hỏi hôm qua có thành công không, tôi cười khổ.
“Không, chú ấy không thích tớ.”
“Không sao cả, đến quán bar, chị sẽ chọn cho cậu người đẹp nhất.”
Tắt điện thoại tôi nhìn Chu Lập Trạch lần cuối trên tivi.
Chú ấy và chị Tần tay nắm tay, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhạt, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út vô cùng chói mắt.
Một hàng nước mắt chảy ra, tôi quay đầu, đi ra khỏi nhà.
Đến quán bar, Khương Nha vẫy tay gọi tôi.
Tôi đi đến mới biết, trên dãy ghế ngồi cả một đám người, thấy tôi đến, bọn họ nhao nhao đứng dậy chào hỏi.
Nhìn kĩ hơn, tôi ngạc nhiên nhận ra bọn họ già có trẻ có đều có vài phần giống với Chu Lập Trạch.
“Cậu…” Tôi kinh ngạc nhìn Khương Nha .
Cậu ấy vỗ ngực: “Thế nào hả, đủ tốt với cậu chưa?”
Cô ấy kéo tôi ngồi xuống: “Không có người này thì có người khác, không ăn được chính chủ, thì vẫn còn người thay thế mà phải không?”
Tôi vừa ngồi xuống, bọn họ liền vây lại, một tiếng chị, lại một tiếng Tiểu Phù.
Tôi không quen, có chút bối rối trốn sau lưng Khương Nha.
“ y da đừng sợ đừng sợ, thế này thật vui biết bao.”
Qua ba lần rượu, tôi bắt đầu buông thả hơn.
Đột nhiên cảm thấy, hình như thật sự cũng không có gì ghê gớm cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phai-goi-la-anh/chuong-3.html.]
Cứ vậy cho đến nửa đêm.
Tôi có chút say, đẩy Khương Nha một cái: “Tớ đi vệ sinh một lát.”
Cô ấy đứng lên tránh đường cho tôi đi: “Nhanh lên đấy.”
Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy cười.
Đột nhiên liếc sang thấy bên dãy ghế đối diện có một người cứ nhìn tôi chằm chằm, khiến hô hấp của tôi ngưng trệ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi không nhìn rõ mặt của anh ta.
Nhưng đôi mắt kia, rất quen.
Đến nỗi tôi suýt nữa cho rằng đó là Chu Lập Trạch .
Nhưng mà, Chu Lập Trạch sao lại có thể ở đây được chứ.
Tôi lắc đầu, quay người đi đến phòng rửa tay.
Ai mà biết được lúc đi ra, lại tìm không được bàn của Khương Nha.
Quá nhiều người rồi.
Tiếng nhạc xập xình kích thích màng nhĩ của tôi, trai gái nhảy múa, ánh đèn mờ ảo lại thay đổi liên tục.
Tôi cúi đầu nhìn nhìn chiếc điện thoại trong tay, định gọi cho Khương Nha.
Nhưng không ngờ đột nhiên cổ tay bị nắm lấy.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người ở trước mặt một lúc, mới nhận ra là ai.
“Chú Phó.”
Chú ấy “chẹp” một tiếng: “Gọi chú cái gì chứ, phải gọi là anh.”
Tôi ngoan ngoãn gọi: “Anh Phó.”
Lúc này tôi mới để ý đến, anh chính là người vừa nãy nhìn tôi chằm chằm.
05.
Phó Yến là bạn của Chu Lập Trạch, nhưng hai người lại ở hai thái cực .
Chu Lập Trạch trầm ổn, thanh cao lạnh lùng, ít nói, Phó Yến lại trái ngược hoàn toàn.
Chu Lập Trạch từng nói với tôi, cách xa Phó Yến một chút, đừng bị anh ấy dạy xấu.
Đôi mắt của hai người họ rất giống nhau, đều là đôi mắt phượng bạc tình, lúc không cười lại trông rất lạnh lùng xa cách.
Nhưng lại có chỗ không giống nhau.
Phó Yến có một nốt ruồi ở đuôi mắt, lại hay cười, nên nhìn càng đẹp trai hơn.
Phó Yến nhìn tôi cười: “Muốn uống rượu thì tìm anh, mấy tên đàn ông kia không đáng tin cậy đâu.”
Anh trực tiếp kéo tôi đi vào một phòng bao, cách biệt với đám người ồn ào ngoài kia.
"Khương Nha..."
"Em ấy không sao, anh đã kêu người trông chừng rồi, không ai dám gây rối ở địa bàn của anh đâu."
Tôi hỏi: “Đây là quán anh mở sao”
Phó Yến quay đầu, cười híp mắt: “Đúng thế.”
Sau khi ngồi xuống, Phó Yến rót rượu cho tôi: “Kể cho anh nghe, sao lại không vui nào?"