Phải Gọi Là Anh - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:38:58
Lượt xem: 4,007
Còn về Chu Lập Trạch, tôi đã hạ quyết tâm phân rõ ranh giới với chú, sau này chú ấy có đến tìm tôi, nhưng lại bị Tần Vân gọi về.
Tôi không biết chú ấy nghĩ gì.
Có thể là, trước đây là tôi đặt quá nhiều kỳ vọng, nên mới cảm thấy chú ấy cái gì cũng tốt.
Đến năm học mới, tôi chuyển vào ký túc xá ở.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, ngày đầu tiên của năm học mới, thầy giáo của tiết học đầu tiên, vậy mà lại là Phó Yến?
Tôi ra sức dụi mắt.
Người đang giảng đến bục giảng phòng độ ngời ngời, khuôn mặt mang theo ý cười, tầm mắt rơi lên người tôi.
Vậy mà thực sự là Phó Yến.
Tôi bỗng nhớ ra, trước đây khi Phó Yến dạy thêm cho tôi, anh đã từng nói với tôi không muốn thừa kế công ty gia đình, muốn làm giáo viên của trường học nào đó.
Trường học nào đó, chính là trường mà tôi thi đậu.
Hơ hơ, thật là trùng hợp.
Không ngoài dự đoán, hết tiết học tôi bị Phó Yến ngăn lại.
“Vẫn còn muốn trốn đi đâu hả?”
“Em yêu, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ kĩ, nhưng mà…”
Anh cúi đầu ghé sát lại gần tai tôi nói: “Em phải nắm bắt thời gian đấy, dù sao thì anh cũng rất được săn đón đó nha.”
Đương nhiên là tôi biết, mới vừa hết giờ anh ấy đã được mấy nữ sinh viên xin phương thức liên lạc rồi.
Thời gian sau đó, Phó Yến không gọi điện cho tôi nữa, đúng như anh nói, cho tôi thời gian suy nghĩ.
Đồng thời, tôi cũng xem được tin Chu Lập Trạch và Tần Vân kết hôn rồi.
Lúc đó Tần Vân đã lộ rõ bụng, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc khoác tay Chu Lập Trạch.
Mọi người đều không biết chuyện cô ta có bầu mới về nước, chỉ cho rằng đó là con của Chu Lập Trạch, tất cả đều chúc phúc cho hai người.
Nhưng nhìn Chu Lập Trạch, hình như không được vui vẻ lắm.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Chu Lập Trạch.
“Tiểu Phù, chú đã kết hôn rồi, chú đã nói sẽ không làm ảnh hưởng đến cháu, tin tưởng chú, có được không?”
Tôi nhìn dòng tin nhắn này, ngồi thất thần hồi lâu.
Cuối cùng, tôi trả lời: “Chú nhỏ, chúc chú hạnh phúc, sau này cháu sẽ ở lại trường, không trở về nữa.”
Nếu như có thể, tôi vẫn còn muốn chuyển hộ khẩu ra.
12.
Hôm nay, lúc lên lớp, tôi liếc nhìn ngoài cửa nơi mà Phó Yến đi qua, bên cạnh anh, có một cô gái rất gợi cảm xinh đẹp.
Hai người nói chuyện với nhau rất thân thiết, tự nhiên.
Tôi bỗng trợn tròn mắt.
Đây mới có mấy ngày? Đã phát triển nhanh như vậy à?
Tôi nắm chặt cây bút trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ, trong lòng chua chát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phai-goi-la-anh/chuong-11.html.]
Cái cảm giác này thật quen thuộc.
Vì thế tan học tôi đã đi tìm Phó Yến.
Nhưng không ngờ anh không ở trường.
Tôi vội vàng gọi điện cho anh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Sao thế em yêu?” Giọng nói vẫn như hàng ngày.
Tôi nghe mà mũi chua xót:”Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở trường học.”
“Anh lừa em! Em đã tìm rồi, anh không có ở đây!”
Phó Yến thở dài một tiếng:”Em quay đầu lại.”
Tôi xoay người, bây giờ mới nhìn thấy Phó Yến đang ở sau lưng tôi không xa, bên cạnh là cô gái xinh đẹp gợi cảm kia.
Trong lòng tôi vang lên hồi chuông cảnh báo, đi đến ôm lấy cánh tay của Phó Yến giống như là tuyên bố:”Cô ấy là ai vậy?”
Phó yến cụp mắt nhìn tay của tôi một cái, lặng lẽ nắm chặt.
Cô gái xinh đẹp quyến rũ cười nói: “Xin chào, tôi là chị gái của Phó Yến, Phó Lôi.”
Tôi sững người, đột nhiên ngại ngùng đỏ mặt.
“Chị… xin chào.”
Tôi muốn giật tay ra khỏi tay Phó Yến, để giữ lại ấn tượng tốt cho chị ấy.
Nhưng bị Phó Yến kéo chặt lại.
Phó Lôi cười nói: “Vậy chị về trước đây.”
Phó Yến gật đầu.
Tôi bức bách mở miệng nói:”Chị đi cẩn thận ạ.”
Sau đó, trừng mắt nhìn Phó Yến:”Anh cố ý phải không hả!”
Người sau lưng búng trán tôi:
“Đúng thế.”
“Thế nên bây giờ, em đã nghĩ kĩ chưa?”
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, kéo Phó Yến đến nơi không có người.
Sau đó, kiễng chân lên hôn môi anh.
“Nghĩ kĩ rồi, dù sao anh cũng đã theo đuổi em lâu như thế rồi, vậy em sẽ miễn cưỡng yêu anh đi.”
Mắt Phó Yến lóe lên, ôm chặt lấy eo tôi, nụ hôn nặng nề rơi xuống.
Tôi vội vàng đẩy anh ra, nhưng anh vẫn đứng đó không lay động.
“Sẽ bị nhìn thấy đó.”
“Bây giờ không có ai.”