PHAI ĐAN THANH - 12
Cập nhật lúc: 2024-05-29 22:09:09
Lượt xem: 5,104
15
Vào mùa đông sâu thẳm, ta cùng Tiêu Cảnh Sách phi ngựa nhanh chóng đến Bắc Cương.
Ban đầu, dù có Hổ Phù trong tay, binh sĩ Bình Dương quân vẫn không phục ta.
Trước mặt họ, ta tay không c.h.é.m nát một tảng đá nặng hơn trăm cân, mới tạm thời trấn áp được họ.
Trở về phòng, Tiêu Cảnh Sách hơi nghiêng đầu, cười với ta:
“Hóa ra trước đây ở Kinh thành, Thanh Gia luôn giấu diếm tài năng, coi như giữ thể diện cho ta.
Ta mím môi, bất ngờ tiến lên, nắm lấy cổ áo Tiêu Cảnh Sách, hôn chàng.
Sau nhiều lần chuyển đổi, chàng bị ta hôn đến nỗi đôi mắt cũng ánh lên một vệt đỏ.
“Phu nhân…”
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn ta, đôi mắt trong sáng như suối núi dần dần bốc lên ngọn lửa, “Phu nhân, đừng trêu đùa ta, ta không chịu nổi đâu.”
Ta nhắm mắt lại, tựa cằm vào vai chàng, nhẹ giọng nói: “Tiêu Cảnh Sách, cảm ơn chàng”
Trước đây ở nhà họ Dao, ta luôn sống trong những ngày tháng khó khăn vô cùng.
Không chỉ Dao Thanh Uyển, đích mẫu cũng rất giỏi đối phó với ta.
Bà ta nói nhà họ Dao luôn tiết kiệm, vì ta có sức mạnh lớn, nên giao hết củi trong phủ cho ta chẻ.
Đối với ta đó chỉ là chuyện nhỏ, vì vậy bà ta phát hiện không thể làm khó ta, lại tìm thêm những cách khác.
Như vào những ngày lạnh giá, bắt ta nhảy xuống hồ để vớt khăn tay bị rơi của bà ta; hoặc khâu vào váy áo của ta một hàng kim nhỏ tinh tế; hoặc dùng an nguy của di nương để ép ta thử thuốc cho Dao Thanh Uyển, kẻ rất yêu thích điều chế thuốc độc.
Có vẻ như nữ nhân trong khuê phòng, sau khi lấy chồng lại bị nhốt trong hậu viện, tầm nhìn bị tiêu hao đến mức không thể nhìn thấy.
Đó không phải là cuộc sống mà ta muốn, vì vậy khi ở Kinh thành, ta luôn cảm thấy không thoải mái, từng khoảnh khắc đều bị ngàn vạn xiềng xích ràng buộc, bước đi khó khăn.
Giờ đây, đến Bắc Cương, cuối cùng trời rộng đất lớn, không còn ràng buộc.
Ba ngày sau, ta dẫn Bình Dương quân giao chiến với quân Bắc Cương tại Bán Nguyệt Quan.
Bình Dương quân vốn là một đội quân kỳ lạ do Bình Dương Vương đời trước dẫn dắt, lại thêm những năm gần đây trấn giữ biên cương, bị gió tuyết lạnh giá của Bắc Cương mài giũa nên mang một vẻ sắc bén lạnh lùng.
Ta cầm một thanh đao dài, dẫn đầu xông lên, tiêu diệt ba tướng Bắc Cương, chiến thắng vang dội.
Dù thắng trận, sắc mặt Vệ Vân Lãng vẫn rất khó coi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/phai-dan-thanh/12.html.]
Ta càng được lòng binh lính, sau này hắn muốn tiếp quản Bình Dương quân càng khó khăn.
Nghe lời ta nói, Tiêu Cảnh Sách nhướng mày: “Phu nhân không cần lo lắng, hiện tại chiến sự đang căng thẳng, hắn tạm thời không dám giở trò gì.”
Chàng đọc nhiều binh thư, hiểu biết về binh pháp hơn xa ta, vì vậy ta và Tiêu Cảnh Sách hình thành một sự ăn ý không cần nói ra.
Ta lãnh quân chinh chiến, chàng bày mưu tính kế.
Chỉ trong chưa đầy hai tháng, chúng ta đã lấy lại năm thành trì ở Bắc Cương, tin chiến thắng liên tiếp truyền về Kinh thành, kèm theo đó là sắc mặt của Vệ Vân Lãng ngày càng u ám.
Hào quang thiếu niên thiên tài tử mà hắn tự hào, trước mặt ta đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đến cuối năm, quân Bắc Cương đã rút lui đến Đoạn Phong Quan nơi biên giới thảo nguyên.
Ta và Tiêu Cảnh Sách đã trải qua cái Tết đầu tiên ở Bắc Cương.
Đêm giao thừa, chàng hâm rượu, mỉm cười nâng ly chúc ta: “Tướng quân sinh ra là để lập công danh, lưu danh muôn đời.”
Hai tháng chinh chiến trên chiến trường khiến ta nhuốm mùi máu, so với khi ở Kinh thành gò bó, thì giờ đã thoải mái gấp trăm lần.
Ánh mắt lướt qua bàn tay Tiêu Cảnh Sách cầm ly rượu, ngón tay thon dài, cực kỳ đẹp, có lẽ vì uống rượu nên khuôn mặt thanh tú của chàng thêm vài phần hồng hào.
Ta nắm lấy tay chàng, uống cạn ly rượu trong tư thế đó, cười nói: “Quân sư cũng vậy.”
Đêm khuya, ta đang tắm sau tấm bình phong giản dị, không biết từ lúc nào đã dựa vào cạnh bồn tắm mà ngủ thiếp đi, cho đến khi có một lực nhẹ nhàng rơi xuống tóc, đánh thức ta khỏi giấc mộng.
Ta khàn giọng, lười biếng hỏi: “Ơ... Tiêu quân sư đến đây làm gì?”
Tiêu Cảnh Sách vuốt ve mái tóc ướt của ta, cười nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là đến hầu giường tướng quân.”
Ngón tay ấm áp của chàng dọc theo cổ ta đi xuống, hòa vào làn nước gợn sóng, lại thắp lên ngọn lửa bùng cháy.
Đêm giao thừa tuyết rơi ở Bắc Cương, trong phòng ta và Tiêu Cảnh Sách nở rộ mùa xuân đầu tiên.
16
Mùa xuân đến, trận chiến cuối cùng cũng đã tới.
Dưới sự bố trí bất ngờ nhưng vô cùng tinh tế của Tiêu Cảnh Sách, ta dẫn binh đánh bại đại quân Bắc Cương, địch phải rút lui ra ngoài Đoạn Phong Quan.
Nhị hoàng tử Bắc Cương nhìn ta, ánh mắt đầy độc ác:
"Dao tướng quân, thân nữ nhi mà lại có tài thao lược, Kim mỗ rất khâm phục. Chỉ là e rằng cả đời này ngươi sẽ không thể rời khỏi Bắc Cương."
"Hôm nay mối thù này ta sẽ ghi nhớ. Ngày sau gặp lại quân Sở của ngươi, nhất định sẽ g.i.ế.c sạch không tha."