ÔNG MỐI ĐÁNG YÊU - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:51:33
Lượt xem: 4,129
14,
Tôi cầm tách trà đến phòng khách, cố gắng tránh ánh mắt của Tô Kiến Bạch.
Không lâu sau, một nhóm bạn học cũ của bố cũng đến, mấy dì vào bếp giúp mẹ tôi nên đẩy tôi ra ngoài.
“Con ra ngoài chơi với các anh các chị đi.”
Tôi muốn khóc quá, bọn họ đang đẩy tôi vào hố lửa đấy.
Bố tôi kết hôn muộn, sinh con muộn nên con của các cô chú khác đều lớn hơn tôi khá nhiều.
So với họ, tôi chẳng khác nào một đứa trẻ con.
Nhưng dù sao người ta cũng từ xa đến chơi, không thể để họ cảm thấy lạ lẫm được.
Vậy nên tôi rủ họ chia nhóm chơi bài.
Chúng tôi chia nhóm chơi bài, tôi và Tô Kiến Bạch cùng một nhóm.
Chẳng hiểu sao, tôi cứ cảm thấy anh ấy đang cố ý nhắm vào tôi vậy, tôi chẳng thắng được một ván nào,
May mà chỉ chơi một tệ một ván, nếu không thì tôi cháy túi mất.
Một chị gái nói, “Cẩn thận chỗ tiền lì xì của em nhé, Khả Khả.”
Hu hu hu, tôi lườm Tô Kiến Bạch một cái, nhưng anh ấy vẫn thờ ơ như không có gì.
Rõ ràng là muốn b ắt n ạt tôi mà.
Buổi trưa, ăn cơm xong, người lớn tụ tập đi chơi bài, không biết các anh chị khác đã chạy đi đâu, trong nhà chỉ còn mình tôi và anh ấy.
Không khí rất gượng gạo, tôi chỉ muốn trốn vào phòng để ngủ bù.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Không ngờ, vừa mở cửa thì thì Tô Kiến Bạch cũng đi vào theo.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, “Tán xong rồi chạy ?”
Trời đất chứng giám, tôi không hề có ý đó, tôi lắc đầu, “Em nghĩ kĩ rồi, khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn, bất kể là tuổi tác hay…”
“Em chê anh già?”
Cứu, tôi không có ý đó.
“Không phải, là… ưm…”
Tô Kiến Bạch chặn miệng tôi.
Anh còn cắn môi tôi một cái, “Em cảm thấy mình không xứng với anh?”
Tôi gật đầu.
Tôi xấu hổ quay sang chỗ khác, “Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, em thì vẫn còn là sinh viên, ai nhìn vào cũng nói anh bao nuôi em. Em cũng không phải người có chí lớn, dù sau này em có đi làm rồi thì cũng không thể đạt được thành tựu lớn như anh, khoảng cách càng lớn, tình cảm càng dễ phai nhạt.”
Tô Kiến Bạch thở dài một hơi rồi xoa má tôi, “Ngốc, anh không cần em phải đạt được thành tựu, em chỉ cần vui vẻ làm chính mình là được.”
“Như trước đây vậy.”
Hai mắt tôi lấp lánh, lắp bắp hỏi, “Như trước đây?”
Là như thế nào?
“Là… luôn nhiệt huyết, tràn đầy ánh sáng.”
Đó là hình ảnh của tôi trong mắt Tô Kiến Bạch sao?
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Vậy anh có thích em không?”
Tôi muốn nghe câu “thích” chứ không phải thỏa hiệp vì áp lực từ gia đình.
Anh vuốt ve mặt tôi, ôm tôi vào lòng, “Nếu anh không thích, em nghĩ mình có thể ở bên cạnh anh lâu thế sao?”
Tôi sững sờ, trong lòng như có một hũ mật ngọt.
“Trước kia, em từng hỏi, khi anh thích một người sẽ như thế nào đúng không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh mỉm cười nhìn tôi, hôn nhẹ tôi một cái rồi trầm giọng nói, “Là như thế này…”
Tôi đưa tay ôm chặt anh.
Tham lam hít hà mùi hương trên người anh.
Anh ấy tiếp tục nói bên tai tôi, “Là muốn gặp em, muốn nhìn thấy em, muốn biết em đang nghĩ gì, không nhìn thấy em sẽ cảm thấy bồn chồn, khó chịu.”
“Anh là người trưởng thành, anh biết, không biết từ bao giờ, anh đã động lòng với em.
Nhớ lại những chuyện xảy ra trong suốt nửa năm qua, tôi cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, “Vậy từ giờ anh có thể trả lời tin nhắn của em nhanh hơn không?”
Tô Kiến Bạch ngừng lại một chút rồi cười nhẹ, “Anh sẽ cố gắng.”
Hừ, biết ngay mà, đối với anh, công việc vẫn quan trọng hơn tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, “Ngoài công việc, em là quan trọng nhất.”
Tôi thừa nhận, tôi rất dễ dỗ dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ong-moi-dang-yeu/chuong-8.html.]
Tô Kiến Bạch lại nói tiếp, “Vậy điều mà em muốn anh làm là gì?”
15,
Tôi che mặt, xấu hổ nói, “Là muốn anh hôn em một lần.”
Anh cười nhẹ, “Muốn anh dạy em không?”
“Ừm, em không biết hôn.”
Tôi úp mặt vào lồng n.g.ự.c anh, thấy lồng n.g.ự.c anh run run, “Vậy thì chuẩn bị nhé.”
Giây tiếp theo, Tô Kiến Bạch nâng cằm tôi lên rồi cúi đầu xuống.
Hương vị lan tỏa khắp khoang miệng.
Anh c ướp đi hơi thở của tôi.
Cuối cùng, tôi mệt mỏi tựa vào anh thở dốc.
“Tiểu Khả Khả, còn muốn nữa không?”
Tôi yếu ớt lắc đầu, “Sau này còn nhiều thời gian mà.”
Sau bữa tối, tôi đích thân tiễn gia đình thầy Tô về.
Thầy nhìn tôi và Tô Kiến Bạch, giơ một ngón tay cái khen ngợi.
Tôi cúi đầu che giấu gương mặt đỏ bừng, “Thầy Tô, dì, anh, ba người đi đường cẩn thận ạ.”
Trước khi rời đi, Tô Kiến Bạch còn nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay tôi.
Mặt tôi đỏ ửng lên.
Bài thi tiếng Anh của tôi được năm trăm ba mươi hai điểm, hôm đó Tô Kiến Bạch đặc biệt đi từ xa đến chỗ tôi, còn ở lại một ngày.
Anh nói anh đến thực hiện lời hứa làm bạn trai của tôi.
Anh dẫn tôi đi dạo phố, gắp gấu, xếp hàng mua trà sữa cho tôi rồi mắng yêu, “Sau này đừng ăn những thực phẩm rác như thế này nữa.
Haiz, chẳng khác gì một ông cụ non cả.
Tôi dẫn anh đến một cửa hàng gửi thư, viết một lá thư gửi cho tương lai.
Tôi còn mua thêm một đống hộp mù, bảo anh cầm về, chờ đến khi tôi khai giảng rồi cùng mở.
Khi chia tay, tôi vẫn lưu luyến không muốn rời xa anh.
Tô Kiến Bạch vuốt ve gương mặt tôi, hôn lên trán tôi một cái, “Về nhà đi.”
Suốt khoảng thời gian còn lại của kỳ nghỉ, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho anh, anh đều trả lời từng tin nhắn một, có lúc thì trả lời bằng văn bản, có lúc thì trả lời bằng voice chat.
Nếu anh trả lời bằng voice chat, tôi sẽ vui vẻ nghe đi nghe lại rồi lưu về máy.
Nghe được giọng anh, tôi cảm thấy rất vui.
Có lúc còn vui đến mức lăn đi lăn lại trên giường mấy vòng.
Mẹ tôi còn hỏi có phải tôi đang yêu không.
Rõ ràng đến vậy hả?
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai giảng.
Tôi chuyển đến ở cùng anh.
Nhưng là ở hai người một phòng.
Mới ở cùng nhau được mấy ngày, anh lại phải đi công tác, thế là tôi lại bắt đầu chuỗi ngày nằm ở nhà chờ tin nhắn của anh.
May mà mỗi đêm Tô Kiến Bạch đều gọi video cho tôi.
Nhìn gương mặt đẹp trai ấy, tôi chỉ muốn l.i.ế.m màn hình.
Tô Kiến Bạch nói, “Đồng chí Khả Khả, chú ý hành vi của mình.”
Tôi thừa nhận mình là người thích vẻ bề ngoài, nhưng mà mê vẻ đẹp của bạn trai mình cũng không có gì đáng xấu hổ.
Thi thoảng tôi sẽ chia sẻ những bài hát mà tôi thường nghe với anh, hai chúng tôi cùng nhau nghe một bài hát.
Như vậy, cảm giác khoảng cách không còn xa nữa.
Tôi nhận ra Tô Kiến Bạch dường như đã thay đổi, anh chăm sóc tôi rất kỹ càng, dặn dò tôi đủ thứ trên đời.
Anh như vậy khiến tôi có cảm giác mình như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Tôi rất thích kiểu bạn trai như thế này!
Anh ôm tôi lên đùi, nâng mặt tôi rồi hôn nhẹ, “Trong mắt anh, em mãi mãi là đứa trẻ chưa lớn.”
“Đứa trẻ được anh nâng niu trong lòng bàn tay.”
Tôi hôn lại anh, “Em sẽ bám lấy anh cả đời.”
Anh thấp giọng dụ dỗ, “Lúc nào cũng chào đón em.”