Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ÔNG MỐI ĐÁNG YÊU - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:51:01
Lượt xem: 3,690

11,

Mặc dù năm trăm điểm có chút khó đối với tôi, nhưng phần thưởng mà Tô Kiến Bạch đưa ra quá lớn…

 

Ngày hôm đó, sau khi về ký túc xá, tôi nói với bạn cùng phòng tôi sẽ ‘bế quan ôn thi’ đừng có rủ rê tôi chơi bời.

 

Mỗi ngày, tôi đều ngủ sớm dậy sớm, không dám lười biếng, làm hết bộ đề này đến bộ đề khác, thậm chí còn đi tìm dạy thầy dạy tiếng Anh chuyên ngành để xin thầy cho đi học ké lớp khác của thầy.

 

Cuối tuần, đến nhà Tô Kiến Bạch, tôi cũng không lười biếng nữa, ngoan ngoãn đi vào phòng sách học bài chăm chỉ. Thi thoảng còn quên cả ăn cơm, tôi rất muốn có được phần thưởng của anh, suốt cả tháng đó, trong đầu tôi ngoài tiếng Anh ra cũng chỉ có tiếng Anh, nhưng đến trước hôm thi thì tôi lại mất ngủ.

 

Tôi nhắn tin cho Tô Kiến Bạch, anh lập tức gọi điện cho tôi, “Yên tâm ngủ đi, em chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.”

 

Giọng nói của anh xua tan hết sự lo lắng trong tôi.

 

Thi xong, tôi lập tức chạy đến nhà anh, muốn cùng anh so đáp án.

 

“Vậy, anh đừng có nuốt lời đấy nhé?”

 

Sau khi đã đối chiếu xong xuôi, mặc dù phần viết không có đáp án chính xác, nhưng tôi chắc chắn sẽ được hơn năm trăm điểm. Dù sao nền tảng của tôi cũng không tệ, tôi còn nỗ lực lâu như vậy mà.

 

Anh cười, “Vậy thì mỏi mắt mong chờ.”

 

Tôi nhảy lên ôm lấy anh, “Là anh tự nói đấy, đến lúc đó đừng tìm lý do để thoái thác nhá.”

 

Tô Kiến Bạch vỗ nhẹ lưng tôi, “Môn vi tích phân em học thế nào rồi? Anh nghe bố anh kể em học hành rất chăm chỉ.”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

“Đương nhiên rồi, làm sao em có thể làm mất mặt bố chồng tương lai được. Yên tâm đi, chắc chắn qua môn.”

 

“Chỉ đủ qua môn thôi à?”

 

Tôi ngồi dậy, mỉm cười nhìn anh, “Vậy nếu em có thể đạt được chín mươi điểm thì sao? Anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”

 

“Chuyện gì?” Tô Kiến Bạch tỏ ra hứng thú.

 

“Bí mật, em còn chưa nghĩ ra, nhưng mà có được không?”

 

Tô Kiến Bạch gật đầu, “Hi vọng em không làm anh thất vọng.”

 

Ha ha, tôi thật sự yêu thích cảm giác học hành đ i ê n cuồng đó.

 

Ngày nào tôi cũng chạy đến tìm thầy Tô để hỏi bài, còn thăm dò đề cuối kỳ có những dạng nào.

 

Thầy Tô rất nhiệt tình chỉ bảo cho tôi, nhưng muốn thăm dò đề thi thì không có cửa.

 

Gần cuối kỳ, tôi thăm dò được các anh chị khóa trên mở một lò luyện thi, ôn chính xác vào trọng điểm, chỉ cần học hành chăm chỉ thì sẽ đạt được điểm cao.

 

Vì vậy, tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để đăng ký khóa học cấp tốc của họ, ngày nào cũng đến lớp sớm để chiếm bàn đầu, sau giờ học cũng không tha cho người ta, hỏi hết cái này đến cái kia.

 

Đến tuần thi cuối kỳ, tôi quyết định ở lại nhà Tô Kiến Bạch luôn, dù sao thì ở đây có gió mát, thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn.

 

Mỗi khi Tô Kiến Bạch ở nhà, anh còn đặt đồ ăn giúp tôi để tôi không xao nhãng việc học.

 

Tôi cũng không trêu chọc anh nhiều như trước, có khi anh ở nhà, chúng tôi cùng nhau học tập, làm việc cả ngày.

 

Chăm chỉ như vậy, tôi có cảm giác mình đã gần anh được thêm một chút.

 

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Tô Kiến Bạch nói muốn mời tôi đi ăn cơm. 

 

Tôi vui vẻ nhảy cẫng lên, chọn quần áo hết cả nửa ngày, trang điểm thật tỉ mỉ rồi mới đi ra ngoài.

 

Trên đường đi tôi còn nghĩ, không biết Tô Kiến Bạch có nhân cơ hội này tỏ tình luôn không nhỉ?

 

12,

Thật không may, tôi lại đụng mặt bạn trai cũ ở cổng trường.

 

Tôi và anh ta cùng tham gia một câu lạc bộ, trước kia anh ta từng tỏ tình với tôi trước mặt mọi người, lúc ấy tôi không cảm thấy khó chịu, bầu không khí cũng vui vẻ nên mới đồng ý với anh ta.

 

Nhưng một tuần sau, tôi phát hiện anh ta gian gian díu díu mập mờ với người khác nên lập tức đòi chia tay.

 

Sau khi biết mình bị l ừa, tôi mới đăng dòng trạng thái kia lên trang cá nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ong-moi-dang-yeu/chuong-6.html.]

 

Chắc là vì hôm nay tôi trang điểm, ăn mặc quá xinh đẹp nên vừa nhìn thấy tôi, hai mắt anh ta sáng rực lên.

 

Anh ta chặn tôi lại, “Lộ Khả Khả, em đi đâu đấy?”

 

Tôi lùi lại một bước, “Đường nhà anh xây à? Liên quan gì đến anh?”

 

Anh ta không để ý đến lời châm chọc của tôi, “Chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo lần này anh chỉ có một mình em thôi. Anh biết, em chưa có bạn trai mới, em vẫn đang chờ anh đúng không?”

 

Tôi tức giận đến mức bật cười, ai cho anh cái tự tin đấy hả?

 

“Xin lỗi, tôi không muốn, làm ơn tránh đường, tôi còn phải đi ăn cơm.”

 

Anh ta bước lên một bước định kéo tay tôi, tôi lập tức hét lên, “Anh làm gì đấy?”

 

“Chúng ta bắt đầu lại nhé?”

 

Anh ta thật sự không hiểu lời tôi nói à, tôi vòng qua người anh ta rồi đi tiếp.

 

Anh ta vẫn không chịu buông tha, cho đến khi nhìn thấy Tô Kiến Bạch xuất hiện.

 

Tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội nắm lấy tay anh.

 

Bạn trai cũ liếc nhìn tôi, “À, thì ra em chia tay nhanh dứt khoát như vậy là vì tìm được người đàn ông khác giàu có hơn rồi.”

 

Mặt tôi đỏ bừng, đang định phải bác thì Tô Kiến Bạch lên tiếng trước, “Sao, có ý kiến à?”

 

Bạn trai cũ cười lạnh nhìn tôi, “Anh tưởng em là cô gái trong sáng đáng yêu, hóa ra cũng chỉ là loại muốn tìm cành cao để leo lên, thật kinh tởm.”

 

Không biết vì sao, mắt tôi đỏ ửng lên.

 

Tôi chợt nhớ ra khoảng cách giữa mình và Tô Kiến Bạch, hình như khoảng cách thật sự lớn như vậy.

 

Người khác cũng nghĩ như vậy đúng không?

Quan trọng là, Tô Kiến Bạch có nghĩ như thế không?

 

Tôi không dám suy đoán tiếp, tôi không còn hứng thú đi ăn với anh nữa, yếu ớt nói, “Cảm ơn anh, hôm nay làm phiền anh rồi, em không muốn đi ăn nữa, chúng ta hẹn lần sau nhé.”

 

Tôi quay người định rời đi nhưng Tô Kiến Bạch lại giữ lấy tay tôi, “Chỉ vì một câu nói của anh ta mà em đã muốn bỏ cuộc rồi sao?”

 

Tôi lắc đầu, bướng bỉnh cắn môi, “Hình như anh ta nói không sai, em thật sự không xứng với anh.”

 

Tô Kiến Bạch nhíu mày, “Em cũng nghĩ vậy à?”

 

Câu nói của anh khiến tôi suýt nữa không kìm được nước mắt, tôi cố gắng nói, “Không phải, nhưng khoảng cách giữa hai chúng ta thật sự rất lớn.”

 

Khi còn chưa thích anh, tôi chỉ muốn xông lên phía trước, một lòng tán tỉnh anh, nhưng lại không nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác, thân phận và địa vị giữa hai chúng tôi.

 

Có lẽ tôi đã thật sự thích anh rồi, nên mới bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

 

Tôi lau đi vài giọt nước mắt, “Nửa năm nay đã gây ra cho anh quá nhiều phiền phức rồi, em xin lỗi.”

 

Anh nhìn tôi, “Lộ Khả Khả.”

 

Tôi ngẩng đầu lên.

 

Tôi thấy anh không vui, ánh mắt tối sầm lại, “Nếu em quan tâm suy nghĩ của người khác như vậy thì lúc đầu em không nên đến trêu chọc anh.”

 

Tôi tròn mắt nhìn anh.

 

Anh không kiên nhẫn đưa tay lau nước mắt vài giọt nước mắt vừa rơi của tôi, “Em nghĩ kỹ đi rồi đến tìm anh.”

 

Nói xong, anh quay người rời đi.

 

Nằm trên giường, tôi trằn trọc không biết Tô Kiến Bạch nói vậy là có ý gì.

 

… Cho đến khi thầy Tô gọi điện cho tôi.

 

Loading...